Hoàng tử Harry ra mắt hồi ký Spare hồi tháng 1, lập tức gây chú ý khi miêu tả cuộc sống hỗn loạn của hoàng 🦩gia, là sách phi hư cấu bán chạy nhất nửa đầu n🥀ăm.
Dịp sách được chuyển ngữ và phát hành trong nước đầu tháng 9, VnExꦚpress đăng một số trích đoạn, tên các phần trích do tòa soạn đặt.
Một tuần sau, Meg trở lại London. Thá🐬ng 10/2016. Chúng tôi ăn tối với Marko và gia đình ông, tôi cũng giới thiệu nàng với mấy người bạn thân nữa. Tất cả🍬 đều suôn sẻ. Mọi người đều yêu mến Meg. Tự tin hơn, tôi thấy đã đến lúc nên đưa nàng về ra mắt gia đình tôi. Nàng đồng ý.
Nơi đầu tiên là Royal Lodge. Gặp cô Fergie, vì Meg đã quen con gái của cô Fergie,ꦡ chính là em Euge, và cả Jack, nên đây là bước tiến hợp lí. Nhưng khi chúng tôi gần tới Royal Lodge, tôi nhận được điện thoại. Bà nội đang ở đó. Bà tình cờ ghé thăm. Trên đường từ nhà thờ về lâu đài. Meg nói: "Vui đó! Em thích các bà lắm".
Tôi hỏi nàng đã biết🃏 cúi chào kiểu Anh chưa. Nàng đáp hình như có. Nhưng nàng không biết tôi đang nói ng🐻hiêm túc.
"Em sắp gặp Nữ hoàng Anh đó".
"Em biết, nhưng đó là bà nội anh mà".
"Nhưng bà nội là Nữ hoàng đấy!".
Chúng tôi rẽ vào lối lái xe, băng qua con đường đá, đậu xe cạnh một bờ giậu cao và xanh tốt. Cô Fergie bước ra, trông có vẻ hồi hộp, v🐼à hỏi: "Cháu đã biết cách cúi chào kiểu Anh chưa?". Meg lắc đầu. Cô Fergie biểu diễn một lần. Meg bắt chước theo. Không có nhiều thời gian để hướng dẫn kỹ lưỡng hơn. Chúng tôi không thể để bà nội chờ lâu.
Khi chúng tôi bước tới cửa nhà, cả cô Fergie và tôi đều quay sang Meg, thì thầm nhắc nhở. Lần đầu tiên gặp Nữ hoàng thì phải nói "thưa Bệ hạ". Sau đó thì chỉ cần "thưa bà" (Ma’am). Cùng vần với từ "ham". Rồi nhớ là ⭕cho dù chuyện gì đi chăng nữa, thì cũng không được cắt ngang lời bà, cả hai chúng tôi tranh nhau nói.
Chúng tôi tiến vào phòng kh🦄ách lớn và thấy bà nội ở đó. Người trị vì. Nữ hoàng Elizabeth II. Bà đang đứng ngay gi🦄ữa phòng. Bà khẽ quay đầu lại. Meg đi thẳng tới trước bà và hạ chân xuống thấp, chào bà đúng cách và hoàn hảo.
"Thưa Bệ Hạ. Con rất vui được gặp Người".
Euge và Jack đứng gần bà nội, họ gần như giả bộ như không biết Meg. Họ đ꧟ứng yên lặng, rất đúng quy cách. Rồi mỗi người hôn phớꦜt lên gò má Meg, theo kiểu hoàng gia. Theo kiểu truyền thống Anh.
Có một người đứng bên cạnh bà nội và tôi nghĩ: "Ông ba bị lúc nửa đêm đây rồi". Meg nhìn tôi x🐻em có biết người này là ai không, nhưng tôi không giúp gì được - tôi cũng chưa bao giờ gặp ông ta. Euge thì thào vào tai tôi rằng đó là một người bạn của mẹ em ấy. À, phải rồi. Tôi nhìn kỹ ông ta: "Tuyệt. Chúc mừn꧅g ông đã có mặt ở một trong những giờ khắc trọng đại nhất đời tôi".
Bà nội mặc đồ đi nhà thờ: váy ♛sáng màu và mũ tiệp màu. Tôi không nhớ ra màu gì, ước g♕ì tôi nhớ được, nhưng chỉ biết chung chung là màu sáng. Hay thật. Tôi có thể thấy Meg đang tiếc nuối vì đã chọn mặc quần bò và áo len màu đen.
Tôi cũng𒁃 hối hận vì đã chọn mặc cái quần xuề xòa này. Chúng cháu không định ăn vận thế này đâu ạ, tôi muốn thanh minh vậy với bà, nhưng bà lại đang bận hỏi han chuyến thăm của Meg.
"Dạ, vui lắm ạ", chúng tôi kể. "Tuyệt vời lắm".
Rồi chúng tôi hỏi bà về lễ nhà thờ. Mọi thứ đều dễ chịu. Bà còn hỏi Meg nghĩ gì về ônജg Donald Trump. (Lúc đó là ngay trước đợt bầu cử tháng 11/2016, nên khắp thế giới ai cũng suy nghĩ và bàn tán về vị ứng cử viên Đảng Cộng Hòa). Meg nghĩ chính trị là trò chơi không ai thắng cả, nên nàng đổi sang nói về Canada.
Bà nội🍬 nheo mắt nhìn. "Bà tưởng cháu là người Mỹ".
"Cháu l♓à người Mỹ, nhưng cháu đã sống ♔và làm việc ở Canada bảy năm rồi ạ".
Bà có vẻ hài lòng. "Cũng là trong Kh🃏ối thịnh vượng chung à. Được, tốt lắm".
Sau hai mươi phút, Bà nội thông báo là mình sắp phải đi rồi. Chú Andrew, vốn đang ngồi cạnh, xách túi hộ𒅌 bà, bắt đầu đưa bà ra ngoài. Euge cũng đi theo. Khi ra tới cửa, Bà nội quay lại tạm biệt Jack và ông bạn của cô Fergie.
Bà nhìn vào mắt Meg, vẫy tay và mỉ🌸♐m cười ấm áp. "Tạm biệt".
"Con chào người. Con rất vui được gặ💝p n🎶gười, thưa bà", rồi nàng nhún chân chào kiểu Anh một lần nữa.
Mọi người ùa vào phòng sau khi bà đi khỏi. Không khí thay đổi hoàn toàn. Euge và Jack trở lại con người cũ, rồi ai đó đề nghị uống chút rượu. Mọi người khen Meg cúi chào kiểu Anꦛh rất giỏi. Làm tốt lắm, nhún chân được rất thấp. Một lúc sau, Meg hỏi tôi về người trợ lý của Nữ hoàng. Tôi hỏi là nàng đang nói về ai. "Cái người mà cầm túi cho bà ấy. Người mà đưa bà ra cửa ấy". "Đ🐷ấy không phải là trợ lý của bà". "Thế là ai?". "Đó là con trai thứ hai của bà. Chú Andrew".
🐻Nàng chắc chắn chưa bao 🔯giờ tìm thông tin về gia đình tôi trên Google!
Tiếp theo là anh Willy. Tôi biết anh sẽ giết tôi nếu tôi để thêm phút nào nữa trôi qua. Nên tôi và Meg ghé thăm vào một buổi chiều, ngay trước khi anh và tôi chuẩn bị khởi hành đi săn. Đi bộ lên căn hộ số 1A, d🌺ưới mái vòm khổng lồ, qua sân rộng, tôi thấy còn hồi hộp hơn cả chuyến gặp bà nội. Tôi tự hỏi tại sao lại thế nhỉ. Không có câu trả lời. Chúng tôi leo lên những bậc thang bằng đá xám, rồi nhấn chuông cửa. Không ai trả lời.
Sau một lúc chờ đợi, cửa mở ra và ông anh trai tôi xuất hiện ở đó, ăn mặc hơi trang trọng quá. Quần ꦛđẹp, áo sơ mi đẹp, cổ áo kh🍷ông gài nút. Tôi giới thiệu Meg, nàng vươn tới và ôm anh, làm cho anh hoảng hồn một phen. Anh rụt lại.
Anh Willy không mấy khi ôm hôn người lạ. Trong khi Meg thì ôm hôn tất cả người lạ. Cái giây phút xung đột về văn hóa, giống như vụ đèn đóm - đèn pin ngày trước, làm tôi thấy vừa buồn cười vừa thú vị. Tuy nhiên, sau này, khi nhìn lại, tôi tự hỏi liệu có khi vấn đề còn hơn thế. Biết đâu anh Willy đã tưởng Meg sẽ nhún chào. Thông lệ khi lần đầu gặp gỡ một thành viên Hoàng gia là như thế, nhưng nàng không hề biết và tôi đã không nhắc nàng trước. Khi gặp bà nội thì tôi đã nói rõ - "Đây là Nữ hoàng kia mà". Nhưng khi gặp anh trai tôi, chỉ là anh Willy thôi mà, và anh còn yêu thích phim Suits nữa chứ.
Dù đó là gì, anh Willy cũng định thần lại ngay. Anh trao đổi vài lời chào nồng ấm với Meg, rồi chúng tôi đi vào trong, bước lên sàn lát gạch ô vuông của anh chị. Rồi con chó săn tai dài Lupo của anh sủa cắt ngang chúng tôi, cứ như thể bọn tꦯôi là kẻ trộඣm. Anh Willy suỵt cho con Lupo im đi.
"Chị Kate đâu rồi ạ?".
"Chị đi chơi với bọn trẻ con rồi".
"Ôi, tiếc quá. Để gặp chị lần sau vậy".
Sau đó là lúc nói lời tạm biệt. Anh Willy cần chuẩn bị nốt đồ đạc và chúngꦛ tôi cần phải đi. Meg hôn tạm biệt tôi và chúc hai anh em có kỳ săn bắn cuối tuần thật vui vẻ, rồi nàng quay về, trải qua đ💙êm đầu tiên một mình ở Nott Cott.
Trong mấy ngày tiếp theo, tôi không thể nào ngưng thao thao bất tuyệt về nàng. Giờ khi nàng đã gặp bà nღội, thêm cả anh Willy, nàng không còn là bí mật với gia đình tôi nữa, nên tôi nói rất nhiều. Anh trai tôi lắng nghe chăm chú và luôn mỉm cười chịu trận. Tôi biết là cứ nghe mãi về một ai đó thì cũng chán, nhưng mà tôi thì không ngưng lại được.
Quả là xứng danh Willy, anh đã không trêu chọc tôi, cũng không bảo tôi ngậm cái miệng vào. Ngược lại, anh nói điều tôi mong chờ nhất, thậm chí là tha thiết muốn được nghe an🔴h thốt ra nhất.
"Anh mừng cho em, Harold ạ".
Meg trang điểm nhẹ nhàng, cũng🔯 theo gợi ý của tôi. Cha không thích phụ nữ trang điểm đậm. Cửa mở ra, chúng tôi được chào đón bởi viên quản gia người Gurka của cha. Rồi tới Leslie, người coi sóc nhà cửa lâu đời của cha, trước đây cũng từng làm việc cho cụ nội. Họ đưa chúng tôi dọc theo hànhꦺ lang dài, qua những bức tranh lớn và những tấm gương có viền mạ vàng, dọc theo tấm thảm đỏ thẫm, qua một dãy tủ kính lớn đựng đồ sứ sáng bóng và đồ gia truyền quý giá, rồi đi lên bậc thang cót két, sau ba bậc thì rẽ phải, rồi đi thêm mười hai bậc, rẽ phải lần nữa. Rồi cuối cùng, thấy cha đang đứng đó, trên chiếu nghỉ trước mặt chúng tôi. Bên cạnh ông là bà Camilla.
Meg và tôi đã tập luyện cho phút giây này vài lần. Gặp cha thì nhún chào kiểu Anh. Rồi nói "thưa Thái tử" hoặc "thưa ngài". Gặp bà Camilla thì không cần nhún chào. Không cần thiết. Chỉ cần hôn phớt hoặc bắt tay. "Không nhún chào à? A🐷nh chắc không?". Tôi thấy không phù hợp.
Chúng tôi đi vào phòng khách lớn. Trên đường đi, Cha hỏi Meg, người ta kể với ông rằng Meg là ngôi sao phim draꦓma dài tập kiểu Mỹ, thế có đúng không? Nàng cười. Tôi cũng✤ cười. Tôi thực lòng muốn mở miệng nói: "Phim drama dài tập gì chứ? Không đâu, gia đình ta mới là chuỗi drama dài tập, cha ạ".
Meg nói mình là diễn viên trong loạt phim dài tập chiếu trên truyền hình cáp mỗi tối. Phim về luật sư, tên là Suits.
"Tuyệt vời", cha nói. Thế chả tuyệt vời sao.
Chúng tôi tới ngồi vào một bàn ăn tròn có phủ khăn trải bàn trắng tinh. Bên cạnh là một cái xe đẩy đựng đồ trà: Bánh mật ong, bánh ngũ cốc giòn, bánh mì kẹp, b🐲ánh bơ ấm, bánh quy phủ kem và lá húng tây - món cha thích nhất. Rồi các món được dọn ra. Cha ngồi quay lưng lại khung cửa sổ mở, tránh xa ngọn lửa bập bùng trong lò﷽ sưởi. Bà Camilla ngồi đối diện cha, quay lưng về lò sưởi. Meg và tôi ngồi xen kẽ giữa họ, cũng đối diện nhau.
Tôi ăn ngay một cái bánh bơ cùng với sốt phết marmite, ꩲMeg dùng hai miếng bánh kẹp nhân cá hồi xông khói. Chúng tôi đang đói ngấu. Suốt cả ngày hôm nay, chúng tôi đã lo lắng đến độ không bỏ nổi thứ gì vào bụng.
Cha mời nàng mấy miếng b🦩ánh ngũ♎ cốc giòn. Nàng thích lắm.
Bà Camilla hỏi Meg muốn uống trà như nào, đậm hay nhạt, và Meg xin lỗi vì không biết. "Cháu tưởng trà chỉ đơn giản là trà thôi chứ ạ?". Thế là một cuộc thảo luận nổ ra về chủ đề trà, rượu vang và các loại đồ uống khác, rồi uống kiểu Anh thì khác kiểu Mỹ như thế nào, rồi chúng tôi tiến vào chủ đề rộng hơn về "những thứ mọi người đều thích", từ đó dẫn thẳng đến đề tài chó. Meg kể về hai "đứa con cưng" của nàng, tên là Bogart và Guy, cả hai đều 🔯được nhận nuôi từ trung tâm cứu hộ động vật. Guy có câu chuyện quá khứ đặc biệt buồn. Meg tìm thấy nó ở một trung tâm cứu hộ tại Kentucky, nơi người ta sẽ an tử những con ༺vật ở lại trung tâm quá lâu song không được nhận nuôi, sau khi ai đó đã bỏ rơi nó trong rừng sâu mà không để lại đồ ăn nước uống gì. Nàng giải thích là chó săn thỏ thường xuyên bị bỏ rơi tại Kentucky hơn là tại những bang khác, rồi khi thấy Guy trên trang web của trung tâm cứu hộ, nàng lập tức phải lòng cu cậu luôn.
Tôi thấy mặt🧸 bà Camilla tối sầm lại. Bà là người bảo trợ của Tổ ấm dành cho chó và mèo B🅺attersea, nên những câu chuyện như vậy tác động tới bà rất mạnh. Cha cũng vậy. Cha không chịu nổi khi nghĩ tới chuyện động vật phải chịu đau đớn. Nó làm ông nhớ tới cái lần mà con chó cưng, tên Pooh, bị lạc trên bãi săn gà gô ở Scotland - chắc là nó bị lọt xuống một cái hang thỏ - và không ai còn thấy nó lần nào nữa.
Cuộc chuyện trò diễn ra rất tự nhiên, có lúc cả bốn người chúng tôi cùng đồng thanh cất tiếng, rồi cha và Meg khẽ nói chuyện với nhau, thế là tôi quay sang bà Camilla, người có vẻ thích nghe lỏm chuyện hơn là đối thoại với con riêng của chồng, nhưn🎉g biết sao được, bà ấy bị mắc kẹt với tôi rồi.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi cùng đổi chỗ✤. Tôi nghĩ là thậ𒈔t lạ khi chúng tôi đều có bản năng thực hành quy trình y như lúc dự quốc yến cùng bà nội vậy.
Dần dà đề tài câu chuyện lại được mở rộng để mọi người cùng được tham gia. Chúng tôi bàn tán về việc diễn xuất và nghệ thuật nói chung. "Thật khó để có thể tiến thân được với nghề này", cha nói. Rồi ông hỏi rất nhiều về công việc của Meg, và trông ông có vẻ ấn tượng với cách Meg trả lời. Tôi nghĩ là sự tự tin và thông minh của nàng đã g🐲ây được cảm tình với ông.
Thời gian của chúng tôi đã hết, cha và bà Camilla có cuộc gặp khác. Cuộc sống hoàng gia là thế. Luôn nằm trong khuôn khổ, luôn kín lịch hẹn, và vân vân. Tôi ♚cần phải lưu ý để giải thích chuyện này với Meg sau.
Tất cả chúng tôi đứng dậy. M🅷eg nghiêng sang phía cha. Tôi hơi ngần ngại. Giống như anh Willy, Cha khô🅰ng quen ôm hôn người khác. May quá, nàng chỉ hôn phớt lên má ông theo kiểu Anh, và ông có vẻ thích điều đó.
Tôi dẫn Meg ra khỏi phủ Clarence, bước vào những khu vườn xanh tốt, ngát thơm, lòng đầy hân﷽ hoan. Thꦏế là được rồi đó, tôi nghĩ. "Chào mừng em tới với gia đình anh".
Còn tiếp
(Trích sách Kẻ dự bị, Harry, Orkid - P🌸hương Nhung dịch, BachvietBooks phát hành)