Lúc yêu, anh chiề🔥u chuộng tôi, cảm giác chỉ cần tôi chịu một chút thiệt thòi đã là đả kích lớn với anh. Chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau, tôi rất yêu chồng.
Sau hôn nhân, đúng hơn là sau khi tôi sinh bé, anh thay đổi rất nhiều về cách cư xử, lạnh nhạt hơn, khô khan hơn, chẳng bao giờ chia sẻ bất cứ điều gì với tôi. Tất nhiên có những ngày tôi cảm thấy hạnh phúc khi được anh thể hiện điều này điều kia, nhưng kết hôn 4🐽 năm rồi điều đó chỉ đếm trên đầu ngón tay và dường như tình yêu này phải có 𓆉điều kiện.
Tôi làm hành chính, con trai ngoan, không phải ở nhà thuê nhưng vẫn thấy không hạnh phúc. Tôi làm mọi cách để có thể cảm thấy tốt hơn nhưng tâm trạng gần như bất lực, chắc do bản thân coi trọng tình cảm với chồng quá. Cuộc sống của anh là chim, cá và con🎐 trai. Đối với con trai, anh là một người bố cực kỳ tốt dù chưa một lần tắm hay giặt quần áo cho con. Thế nhưng khi con ho nhẹ, cảm lạnh, anh vội vàng giục tôi xem chỗ nào khám rồi xuýt xoa con. Buổi tối trước khi đi ngủ, dù là mùa đông hay mùa hè anh cũng đều xem đầu và lưng con có mồ hôi không. Sáng ngủ dậy, khi nhìn thấy con nằm bên cạnh, anh cười hạnh phúc; đi làm về, anh ôm hôn con. Con sốt nhẹ, 5 phút anh lại đo nhiệt độ một lần, rất tỉ mỉ và nhiều tình cảm.
Đối với tôi, anh hoàn toàn khác biệt. Khi tôi mang bầu đến tuần thứ 37, em bé có🌳 chút vấn đề, tôi ở trong phòng siêu âm cả tiếng đồng hồ, cầm tờ kết quả như sụp đổ, khóc không thôi, nghĩ chồng sẽ động viên an ủi, không ngờ anh cau có mặt mày, trách móc tôi suốt từ phòng khám về đến nhà. Vậy mà có lần tôi đọc được tin nhắn anh nói chuyện cùng vớ🐈i bạn, bạn anh nói vợ sẩy thai anh ấy buồn lắm, chồng tôi bảo bạn phải cứng rắn lên, động viên vợ vì phụ nữ rất yếu đuối. Thật nực cười!
May mắn con tôi chào đời khỏe mạnh, là niềm vui của hai bên nội ngoại. Những chuyện buồn cũ cũng qua nhưng rồi lại có những nỗi buồn mới. Chỉ vì anh không đồng ý cho mẹ con tôi đi chơi với em họ mà tôi vẫn đi, vậy là khi tôi về đã thấy anh vứt ảnh của hai vợ chồng vào thùng rác. Tôi quá bất ngờ về chồng. Mấy ngày sau, tôi phải vào viện để làm thủ thuật, lúc nộp viện phí thiếu tiền đành phải gọi anh.🉐 Vì phải gây mê nên lúc tỉnh tôi đi lại không được bình thường và bị va xuống hàng ghế bệnh nhân, anh đi bên cạnh không mảy may gì, tôi ngã rồi tự đứng dậy. Sau đó tôi xin nghỉ phép về quê 5 ngày để phục hồi sức khỏe, cho con trai cùng về. Chồng không hề gọi điện hỏi thăm tôi lần nào. Còn vô vàn những ngày tôi đổ bệnh nhẹ, anh mặc nhiên nằm cạnh xem 🌳điện thoại không màng đến.
Tôi không biết mình sai ở đâu, anh cũng không chịu nói. Tôi làm 8 tiếng ở công ty, tan làm là đón con, chăm con, giặt giũ cơm nước, chồng 7-8h tối mới đi làm về, ăn cơm rồi làm việc cá nhân, hầu như anh không phải động chân động tay vào việc gì. Tôi luôn vui vẻ cười đùa với chồng, tạo niềm vui cho gia đình, có lúಞc bất lự⛄c cũng làm ầm lên rồi lại tự làm lành. Nhiều lần tôi chia sẻ về vấn đề này nhưng anh chỉ cười và bỏ qua. Sau những lần cãi vã, chúng tôi cũng vui vẻ trở lại nhưng tôi không cảm nhận được tình cảm của chồng, không biết anh có thương tôi không.
"Vỏ cần ruột, áo cần người, chồng cần vợ", tôi thực sự ghen tị với những gia đình có chồng yêu thương chăm sóc và chia sẻ việc nhà với vợ. Tôi được mọi người khen là nấu ăn ngon, chăm con giỏi, không phải người bừa bộn, có con rồi tôi càng biết phải ngăn nắp sạch sẽ. Nếu để so sánh với những người chồng cờ bạc, vũ phu thì chồng tôi hơn rất nhiều. Anh sạch sẽ, yêu thương con, không có tệ nạn gì cả, nhưng đối với vợ tại sao anh lại như vậy? Tôi nghĩ phụ nữ luôn là phái yếu, cả kể những người thực sự mạnh mẽ cũng luôn cần có người đàn ông c🏅ủa đời mình. Phải chăng chồng tôi chưa gặp đúng người và chúng tôi không phải một nửa của nhau? Tôi cố lờ đi, không quan tâm đến chồng nữa nhưng thực sự những chuyện không vui ám ảnh đến cả giấc ngủ của tôi. Mong được mọi người chia sẻ.
Loan
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.