Tôi 49 tuổi, có vợ hai con, con gái 14 tuổi và con trai 12 tuổi. Tôi là 🐎dân tài chính, vợ là giáo viên tiểu học. Chúng tôi là bạn cùng lớp cấp hai, khi đó tôi có cảm tình (kiểu học trò) với em, còn chiều ngược lại tôi đoán là không. Từ năm cấp ba, chúng tôi học khác trường. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bôn ba làm việc khắp nơi gây dựng sự nghiệp, em theo nghiệp giáo dục. Năm 2007, sau 18 nă🌳m, thông qua người bạn học cùng lớp, tôi liên lạc lại với em và biết em còn độc thân. Sau ba tháng tìm hiểu, chúng tôi về chung nhà. Có thể nói, chúng tôi đã không tìm hiểu nhau kỹ.
Tôi quê gốc Bắc, cha mẹ và anh chị em còn đầy đủ. Tôi không lăng nhăng, nhậu nhẹt hay cờ bạc gì. Vợ quê miền Tây, hoàn cảnh rất đáng thương, cha mẹ ly thân từ nhỏ (sau khi cưới tôi mới biết), ba anh chị vợ đều mất ℱsớm, người chị bệnh mất khi năm tuổi, hai anh cũng mất do tai nạn và đột quỵ trước 50 tuổi. Tứ t𝓡hân phụ mẫu chúng tôi đều hơn 90 tuổi, trong đó mẹ vợ đang mắc bệnh nan y.
Về kinh tế, chúng tôi thuộc lớp trung lưu, mua thêm nhà khu trung tâm gần nơi làm việc và trường học hai con. Nhà riêng của tôi ban đầu cho thuê, sau để cha mẹ ruột tôi ở. Nhà cha mẹ tôi bán đi, gửi tiết kiệm và đầu tư để thêm vào lương hưu ít ỏi, mỗi tháng gửi lại cho tôi một ít xem như tiền cho thuê nhà mất đi. Khi cha mẹ🃏 tôi mất, có lẽ tôi sẽ về nhà này ở. Mỗi tháng, tôi đưa vợ 90 triệu đồng, (ngoài thu nhập riêng của vợ), để lo chi phí gia đình và hỗ trợ tiền thuốc men, sinh hoạt cho cha mẹ vợ (mẹ vợ 🧸ở chung cư, cha vợ ở quê với bà hai). Chi phí cá nhân của tôi, mua sắm thiết bị, xe cộ, quà các sự kiện cho vợ như sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới... tôi đều tư lo bằng tiền đầu tư hay làm thêm.
Mâu thuẫn của chúng tôi bắt đầu từ khi có con, nó cứ lớn dần lên trong mọi việc từ nhỏ đến lớn, từ việc nuôi dạy con cái, chăm sóc nhà cửa, đối nhân xử thế, nội ngoại hai bên... Tôi bươn chải, độc lập từ nhỏ nên đề cao tính tự lập, không phụ thuộc vào ai, đặc biệt tôn trọng quyền tự do cá nhân, kể cả của con cái. Vợ có lẽ do hoàn cảnh gia đình nên rất thích giao du và nghe lời tư vấn của bạn bè, có cả tốt xấu. Chắc em cưới tôi vì là bạn học cũ và kinh tế vững chắc để có thể nương tựa. Về quan hệ bà con bên ngoại, tôi được xem là rể hiền, tốt, các dịp lễ tết hay có sự kiện ở quê vẫn về tham dự vui vẻ. Về quan hệ bên nội ngược lại hoàn toàn, đặc biệt ဣlà từ khi cha mẹ ruột về ở nhà riêng của tôi thì gần ba năm vợ không về tham dự bất cứ sự kiện nào. Thỉnh thoảng vợ cho tôi chở hai con về thăm ông bà nội.
Vợ đặc biệt khó chịu, không đồng ý khi tôi về thăm cha mẹ một vài tiếng, 1-2💛 lần trong tháng, chở cha mẹ đi đây đó trong ngày cho khuây khỏa, 2-3 tháng một lần, xem như báo hiếu. Vợ hay nói vống lên tuần nào tôi cũng đi và tự xem thực tế như vậy, bảo sao các anh chị khác khônᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚg đưa cha mẹ đi (tôi có điều kiện nhất trong các anh chị em). Nếu lỡ trùng với ngày tôi phải đưa vợ đi chơi với bạn bè thì vợ càng làm căng thẳng.
Trong các đợt căng thẳng, để hạ nhiệt tôi luôn là ng🌃ười muốn thoát ra khỏi tình huống này, ví dụ xuống phòng khách, ra khỏi nhà, về ngủ nhà cha mẹ ruột, thậm chí đêm khuya qua ngủ nhờ nhà bà con bên vợ. Khẳng định rằng khi ra khỏi nhà tôi không đi trai gái lăng nhăng, chỉ muốn thoát ra khỏi không khí căng thẳng. Hầu hết các trường hợp, vợ đều đứng chắn cửa phòng, nhà, giấu chìa khóa, to tiếng, không cho tôi thoát đi. Cái sai của tôi là đôi khi không kiềm chế được sự nóng giận đã dùng đến chân tay, hành động vũ phu.
Tôi nhiều lần cậy nhờ bà con bên vợ giúp đỡ, góp ý, thậm chí n🃏hờ cả sếp của vợ, là thầy hiệu trưởng ngày xưa tư vấ✃n cũng không tác dụng gì. Vợ tôi thích tâm sự chuyện gia đình với bạn bè, một số bạn lại hồ đồ nói rằng do tôi có bồ nhí nên mới hành xử như vậy, dù tôi nhiều lần đề nghị vợ cứ thuê thám tử điều tra. Vợ tôi nhìn trẻ hơn tuổi, đặc biệt thích mỹ phẩm cao cấp, các liệu trình, dịch vụ làm đẹp, chưa làm phẫu thuật thẩm mỹ do tôi không đồng ý. Đôi khi vợ tiêu nhiều quá hụt vào số tiền tôi đưa mỗi tháng, lại muốn tôi đưa thêm, những việc này cũng góp phần vào mâu thuẫn giữa hai vợ chồng. Nhìn chung, cách sống, sở thích cá nhân của vợ ít thay đổi từ khi cưới, còn tôi phải hy sinh rất nhiều sở thích cá nhân như thể thao, du lịch.
Vì mâu thuẫn quá nhiều nên tôi mệt mỏi, muốn buông bỏ cuộc hôn nhân này. Nghĩ đến hai con chưa trưởng thành mà tôi cứ chần chừ, dù đôi khi chúng phải chứng kiến cảnh cha mẹ cãi nhau. Gần đây bệnh mẹ vợ tr🧸ở nặng, vợ stress, phải dùng thuốc ngủ, tôi nghe nói dùng nhiều ảnh hưởng ꦦthần kinh.
Tôi đã nói với vợ kiếp này mình chỉ nợ ba người: Cha mẹ, người đã cho tôi hình hài con người, chừng nào cha mẹ còn sống thì tôi có nghĩa vụ báo đáp ơn nghĩa sinh thành. Chỉ khi cha mẹ qua đời thì nghĩa vụ này mới chấm dứt, tôi đã ướt mi khi💜 viết các dòng này. Không ai trên đời được phép ngăn cấm tôi thực hiện nghĩꦇa vụ này hoặc yêu cầu tôi đẩy sang cho anh chị em khác. Ngoài cha và mẹ, người thứ ba tôi nợ là vợ. Có lẽ kiếp trước tôi đã làm gì mang tội với em nên kiếp này phải trả. Tôi bảo vợ: "Anh là con nợ, em là chủ nợ". Có câu: "Vợ chồng tu mấy kiếp mới gặp nhau" hoặc là có duyên có nợ mới gặp nhau.
Cân nhắc hoàn cảnh hiện tại, tôi xác định phải đợi đến khi hai con trưở🍸ng thành, đủ 18 tuổi, nghĩa là 6-7 năm nữa, mới quyết định dứt khoát. Tất nhiên, không phải ngày nào chúng tôi cũng căng thẳng, tháng 30 ngày thì được 10 ngày vui vẻ. tôi sẽ vịn vào 10 ngày mỗi tháng vui vẻ mà sống trong 6-7 năm nữa🧸. Mong được các bạn chia sẻ thêm.
Hiển
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc