Tôi 29 tuổi, ly hôn năm 26 tuổi vì vợ cũ ngoại tình. Tôi là dân tỉnh lẻ, lên Sài Gòn làm lại sau khi kinh doanh thua lỗ. Mới đi làm lại không lâu nên lương tôi chỉ ở mức 10 triệu, có triển vọng thăng tiến vì có kinh nghiệm liên quan đến công việc kinh✃ doanh trước đây. Tôi chạy thêm xe ôm công nghệ buổi tối, tổng thu nhập cũng 14 triệu, đang thuê nhà. Tôi ghét 🦂cờ bạc, không thuốc lá, nhậu thì một tháng đôi lần mà chủ yếu đi ăn uống với anh chị đồng nghiệp trong công ty.
Em 27 tuổi, là dân Sài Gòn, ở cùng ba mẹ, làm kế toán, lương tháng 6 triệu. Em thẳng tính và mạnh mẽ, biết tiết kiệm và chi tiêu hợp lý; đi ăn hay đi chơi với nhau vì sợ tôi mất tiền nên toàn vào những quán bình dân. Đi mua sắm cũng vậy, chưa bao giờ em vào những nơi đắt tiền. Thời gian quen nhau cho đến khi gần cưới có quá nhiều mâu thuẫn🤪 diễn ra, không thể tiếp tục nữa nên chúng tôi quyết định dừng lại trong êm đẹp, dù chỉ còn không đến hai tháng nữa là đến ngày cưới. Nguyên nhân do cả hai không tìm được tiếng nói chung sau những lần tranh luận về sự vô tâm trong tình yêu.
Em bệnh, tôi hỏi han, mua thuốc, chườm nóng, nấu hoặc đưa đi ăn bồi bổ. Em sang phòng tôi chơi mà rơi vào ngày đèn đỏ bị đau bụng thì tôi nấu nước ấm cho vào chai chườm bụng, không mang theo đồ phụ nữ thì tôi đi mua. Đến khi tôi sốt không đi nổi, nhắn tin cho em thì e🐈m bảo tự đi mua thuốc uống, nguyên nhân là do xe để sâu trong nhà không lấy ra được. Gia cảnh hai bên đều khó, sau giờ làm việc giờ hành chính tôi tranh thủ chạy xe kiếm thêm vì sắp cưới vợ. Em cũng nghỉ việc vì chỗ làm không phù hợp. Hai đứa cần chi tiêu nhiều thứ, tôi không dám nghỉ ngày nào, dù mưa cũng cố chạy, chỉ khi nào phải tăng ca hoặc mệt quá thì nghỉ.
Một lần mải chạy đến khuya, tôi bị sự cố không kịp về nhà. Lương tôi đưa cho e🔜m giữ để chuẩn bị đám cưới, tiền mặt mang theo không nhiều nên cũng không đủ tiền thuê chỗ ngủ qua đêm. Tôi gọi cho em cầu cứu hơn chục cuộc mà không được. Đến lúc điện thoại hết pin, không còn cách nào khác, tôi mượn điện thoại của một anh chạy xe cùng gọi cho vợ cũ nhờ chuyển khoản số tiền nhỏ đủ để tìm chỗ ngủ qua đêm. Vợ cũ không chịu, bảo đến nhận tiền mặt hoặc sang chỗ cô ấy ngủ. Dĩ nhiên tôi nhất quyết từ chối, thà ngủ ngoài đường.
Chắc có nhiều độc giả đặt♚ câu hỏi tại sao đã mượn điện thoại mà không gọi cho vợ ꦗsắp cưới lại phải gọi cho vợ cũ? Sỡ dĩ tôi làm vậy vì có hai nguyên nhân, một là vợ sắp cưới luôn không nghe máy khi có số điện thoại lạ gọi đến, luôn để điện thoại ở chế độ im lặng; hai là tôi còn nhớ số điện thoại trước đây của vợ cũ nhưng không chắc chắn còn sử dụng nên đánh liều gọi thử.
Sáng hôm sau về được đến nhà, mở điện thoại lên thì nhận được tin nhắn của vợ sắp cưới gửi tối hôm trước: "Đang ngủ cũng không yên". Tôi kể lại sự việc tối qua, em nghe với thái độ dửng dưng như chưa hề có gì xảy ra. Cái sai của tôi là đã gọi đến vợ cũ, lẽ ra tôi nên chọn cách ngủ ngoài đường ngay từ đầu. Vài ngày sau khi chụp hình cưới, cũng vì chạy xe nhiều quá mà tôi bị suy nhược cơ thể, đang làm ở công ty mệt quá xin về giữa chừng để đi khám, bác sĩ yêu cầu truyền dịch. Tối đó tôi nói với e💯m rằng hôm nay đang làm mà phải xin về giữa chừng. Em chỉ nghe qua, không thèm hỏi tôi nguyên nhân tại sao, trong khi em thừa biết tôi không bao giờ có chuyện đang làm lại nghỉ ngang xin về.
Em ít nó🎐i và ít chia sẻ với tôi trong cuộc sống. Mỗi khi có chuyện buồn em chọn cách đăng trạng thái lên mạng xã hội, xem việc đó như một cách để giải tỏa phiền muộn, trong khi tôi luôn sẵn sàng lắng nghe những gì em chia sẻ. Đi làm cả ngày về tôi chỉ muốn gọi điện thoại cho em để nói chuyện, kể cho nhau nghe những chuyện trong ngày, hoặc ít nhất là nghe giọng người mình yêu cũng thấy vui. Thế nhưng mở đầu câu chuyện em đã nói những câu khiến tôi không muốn nói tiếp. Tính em cố chấp, luôn cho mình là đúng, dù sai em cũng dùng lý lẽ để bảo vệ nó, luôn muốn tôi phải nhường nhịn trong mọi trường hợp dù tôi đã nhịn hết mức có thể. Trong những lần giận nhau, hầu như tôi là người mở lời xin lỗi trước. Tôi cũng không phải chỉ lao đầu vào kiếm tiền mà bỏ bê em, thỉnh thoảng vẫn mua quà tặng, khi thì nước hoa, khi là thuốc bổ, khi lại hỏi em có muốn mua gì không tôi chở đi. Mỗi ngày trước khi kết thúc công việc ở công ty tôi đều hỏi em hôm nay có muốn đi dạo đâu đó không, ăn uống gì không? Nếu em không muốn đi thì tôi mới chạy xe kiếm thêm.
Tôi từng hỏi em có thương tôi không, sao đối xử với tôi như vậy? Em trả lời: "Có thương nhưng không đủ nhiều". Tôi chỉ nghĩ chắc do thời gian quen nhau chưa lâu nên tình cảm chưa nhiều, thôi thì cố gắng vun đắp. Trong quá khứ, em từng có hai mối tình, mối tình đầu đòi chia tay trong khi em níu kéo, mối tình thứ hai em quen phải một kẻ Sở Khanh đang có vợ con. Lúc mới quen nhau, em kể hết tôi nghe, tôi biết vậy và chưa hề một lần nhắc lại chuyện này; ngược lại tôi dành hết tình yêu thương cho em để bù đắp lại những tổn thương em phải chịu trong quá khứ. Tôi vốn không thích xăm hình, trong khi em có đến hai hình xăm. Em nói mỗi khi trong cuộc sống có việc không vui thì nhìn vào nó cảm thấy nhẹ lòng hơn. Tôi tôn trọng điều đó nên vẫn vui vẻ chấp nhận, thậm chí còn đ♔ề nghị đi xăm hình giống y vậy lên người tôi cho có đôi.
Tôi cũng lắm tính xấu, hay quên những việc nhỏ nên đôi khi bị em phàn nàn. Tôi sống thiên về tình cảm hơn là lý trí nên đôi khi hành xử theo cảm xúc. Trước đây tôi là một người nóng tí𓆏nh, hay nổi nóng với nhân viên, với đồng nghiệp, ra đường thấy chướng tai là lầm bầm; giờ⭕ thật vui là tôi đã bỏ được tính đó, không hết hẳn nhưng ít nhất cũng 90%.
Giờ mọi thứ đã kết thúc nhưng trong lòng vẫn đau vì còn thương, chắc là không thể quay lại vì chúng tôi tính cách quá khác biệt. Sau chia tay tôi không cay cú hay thù hận, luôn thầm mong sẽ có người nào đó tốt hơn tôi yêu thương em. Với tôi, thương một người là mong người đó được hạnh phúc. Chúc em hạnh p🌞húc, người từng là vợ sắp cưới của anh.
Toàn
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc