Đọc mục tâm sự "Muốn ly hôn vì gặp phải chồng đần", tôi thấy bạn và tôi có một chút cảnh ngộ giống nhau nhưng phận tôi phũ phàng hơn nhiều.🥂 Tôi và anh học chung từ phổ thông,💮 sau khi ra trường đi làm có tình cảm, tìm hiểu hơn 3 năm mới đám cưới.
Trước đám cưới bố anh đã nói với gia đình tôi "Nó là con trai trưởng như không phải trưởng". Cưới xong có những việc tôi nghĩ chồng nên tham gia ý kiến với gia đình thì anh bảo "Em muốn tham gia thì cứ việc, anh không ý kiến". Có nói cũng chẳng ai nghe nên từ đó trở đi mọi việc nếu liên quan đến gia đình lớn tôi hỏi ý kiến bố mẹ chồng, những việc chỉ liên quan đến vợ chồng, tôi tự giải quyết nhưng vẫn nói để anh biết.
Vì sống chung với gia đình chồng nên chúng tôi bị phụ thuộc vào nếp sống đó, anh quản lý giờ giấc và tiền bạc theo cách của mẹ chồng. Nói rõ thêm là đi đâu phải xin phép, không được đi chơi quá khuya, tiền lương về là đưa lại cho vợ, vợ sẽ trích khoảng 1/3 tiền lương để tiêu vặt. Lương của anh là lương công nhân, các khoản kiếm thêm muốn đưa thì đưa, các chi phí khác vợ phải lo hết. Anh không có ý kiến gì, ai nói sao thì làm vậy.
Sau đám cưới 2 năm chúng tôi mới biết anh không thể có con do bị quai bị hồi bé. Vì thương nên cả khuyết tật của anh tôi cũng chấp nhận sống vì tình cảm vợ chồng là trên hết. Dù là ít hy vọng nhưng chúng tôi lao vào chữa bệnh từ thuốc Bắc thuốc Nam cho đến thuốc Tây đều không có tác dụng. Vợ chồng tôi quyết định cấy ghép tinh trùng, tôi có thai nhưng có thể do yếu hoặc thai có vấn đề gì đó về bên y học nên bị động, sau đó thai chết lưu. Làm lại vài lần nhưng không đậu nên chúng tôi từ bỏ ý định.
Tôi cũng có ý định xin con nuôi nhưng gia đình anh không muốn. Rồi nhà anh định cư tại Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình, anh là người chủ động đề nghị nhận một người con của chị tôi làm con nuôi. Anh nói nếu chúng tôi đi Mỹ thì ít nhất tôi cũng có một đứa cháu vừa làm cháu vừa làm con cho đỡ buồn vì không có ai là họ hàng, tôi nghe rất cảm động nên hỏi ý kiến anh chị tôi. Tuy không nói ra nhưng hai bên gia đình đều đồng ý, anh đứng ra làm đơn xin con nuôi, không ai bắt ép hay nài nỉ anh cả.
Năm ngoái công ty anh làm ăn thua lỗ nên cho công nhân nghĩ bớt, anh cũng trong diện bị thôi việc. Trong thời gian không có việc làm, tiền tiêu vặt ba má cho, cơm nước chợ búa tôi lo hết. Khoảng cuối tháng 3 anh xin được việc, đi sớm về trễ nói công ty tăng ca và bận đi học (trong thời gian nghỉ việc anh có đi học thêm một lớp tiện căn bản). Anh nói một tuần chỉ học hai buổi nhưng không bữa nào anh về trước 22h. Sau đó tôi được biết anh gọi điện cho bố mẹ chồng nói ý là nếu có chuyện gì thì đừng sốc.
Một lần nhân dịp chở tôi qua nhà mẹ chơi, trong lúc mẹ đang dọn dẹp, anh đến gần rồi nói hai đứa ở với nhau không có con, không có tài sản gì không hợp thì ly dị. Tôi là người trong cuộc nhưng lại biết thông tin cuối cùng, hỏi lý do chính để ly dị là gì, anh không trả lời, chỉ nói không con, không tài sản, ở với nhau không hạnh phúc, anh cần một người vợ không cần một người mẹ.
Đến hôm nay tôi hiểu tất cả, anh hành động như thế vì phải lòng một cô đã có chồng con, chồng cô này đã mất. Sự thật quá phũ phàng, chẳng những thế anh còn đi nói xấu đủ mọi điều, kể cả đánh tôi. Khi tôi viết dòng tâm sự này cũng là lúc anh đâm đơn ly hôn để nhanh chóng được ở với cô ta, vì trước khi nói chia tay với tôi anh cùng anh chị con bác đến chào hỏi gia đình cô này.
Tôi vì anh đã hy sinh tất cả khả năng làm mẹ, cả việc thay chồng 💖làm trụ cột trong gia đình. Xin nói thêm là do tôi l♕àm việc ở công ty nước ngoài nên lúc nào lương cũng cao hơn anh, giờ anh đối xử với tôi như thế. Xin mọi người hãy cho tôi lời động viên để có thể vượt qua.
Minh