Gần đây, người dùng mạng Trung Quốc truyền nhau thông tin về việc bà mẹ 81 tuổi ở Thường Châu, Giang Tô tìm kiếm con trai mất tích. Người được tìm là Vương Vĩnh Cường - một cựu ꦯsinh viên Đại học Bắc Kinh. 20 năm trước người đàn ông này đã sang Nhật làm việc rồi mất tích෴ luôn sau đó.
Bà Quách, mẹ Cường, đang lâm trọng bệnh. Hiện tại, mong muốn lớn nhất của bà là tìm lại được con trai. Biết được hoàn cảnh gia đình, người dùng mạng đã liên tục chia🔴 sẻ thông tin mong hoàn thành được tâm niệm cuối cౠùng của người mẹ.
Theo bà Quách, Vương Vĩnh Cường sinh năm 1969, là con út trong số 3 anh chị em. Bố mẹ làm nông, nhưng Vương rất chăm chỉ học tập. ꦿ"Ngay từ nhỏ nó chỉ thích học, giúp bố mẹ việc đồng áng xong là nó lao vào học bài. Bởi vậy thành tích học tập c꧙ủa Vương Vĩnh Cường rất tốt, cả thị trấn không ai không biết tới nó", bà Quách kể lại.
Thấy con học♛ giỏi nên vợ chồng bà Quách luôn làm việc cật lực, thắt lưng buộc bụng để cho Vương được đi học. Ngoài thời gian làm nông, bà Quách còn đi bán thêm thuốc chuột quanh thị trấn, kiếm l🌟ãi từng đồng bạc lẻ.
Từ năm 1987 đến 1997, cuộc sống của Vương thay đổi đáng kể khi anh đỗ vào đại học Tô Châu và theo học thạc sĩ ở đó. Sau khi tốt nghiệp, Vương được nhận vào học tiến sĩ tại🍃 đại học danh giá Bắc Kinh. Ở đây người đàn ông này gặp gỡ và qua lại với con gái của một vị giáo sư đang giảng dạy tại đại học này.
Sự nghiệp, tình yêu đang rất th♔uận lợi thì bất ngờ vào năm 1999, Vương nói với gia đình muốn đến Nhật Bản để làm việc, ở đó anh có thể kiếm được 180.000 tệ (576 triệu đồng) mỗi năm. Nghe được tin, bà Quách bèn lên Bắc Kinh tìm con. Gặp mẹ, Vương nói rằng, anh sẽ làm việc chăm chỉ, tiền kiếm được sẽ mua nhà để phụng dưỡng cha mẹ, bà Quách thấy rất mãn nguyện. Tuy nhiên, trước khi đưa mẹ đi gặp bạn gái, Vương dặn bà không được nói hoàn cảnh gia đình nghèo khó của mình.
Sau buổi gặp, cả Vương và✨ bạn gái cùng bay sang Nhật đ♔ể làm việc.
Khi còn ở Bắc Kinh, Vương vẫn hay gọi điện về hỏi thăm bố mẹ. Ngoài hai cuộc điện thoại mỗi tháng, anh còn viết thư tay về nhà. Tuy nhiên khi ra nước ngoài, anh⛎ chỉ gọi cho mẹ một lần duy nhấ𓆏t thông báo đã sang Nhật an toàn, hứa 2 năm nữa sẽ mang tiền về mua nhà.
Tháng 8 năm 1999, bố của Vương mắc 🐼bệnh hiểm nghèo, của cải trong nhà dần bán hết đi để lo chữa bệnh cho ông. Khó khăn, bà Quách nhờ người gọi cho Vương đề nghị con gửi ít kinh phí về cho bố chữa bệnh. Vương nghe mẹ nói xong liền cụp máy. Từ đó đến nay đã 20 năm, người trong gia đình không ai còn li♎ên lạc được với Vương nữa.
Trong 20 năm, bố mẹ Vương tìm đủ mọi cách để tìm con nhưng vẫn bặt vô âm tín. Bà Quách đã hỏi bạn bè, thầy cô giáo cũ của con trai, thậm chí l♎à đến tận nhà bạn gái của Vương để hỏi han nhưng không có thêm tin tức.
"Người nhà của cô bạn gái bảo rằng khi đến Nhật, Vương và bạn gái chia tay. Sau đó chẳng ai biết thông tin gì về Vương nữa", bà Quác🍃h chia sẻ. Thậm chí anh trai của Vương đã nhờ tới Bộ công an để tìm kiếm nhưng vẫn không có hồi âm.
Vài tháng trước, bà Quách mới biết Vương đã rời Nhậ🥃t sang Mỹ phát triển sự nghiệp, đồng thờꦰi hủy bỏ thân phận là người Trung Quốc. Bởi vậy trong cục lưu trữ thông tin của Trung Quốc không hề có cái tên Vương Vĩnh Cường.
Không tìm được con, bà Quách sống trong trạng thái lo lắng, tuyệ🌼t vọng. Cách đây vài tháng bà bị đột quỵ do biến chứng của bệnh tiểu đường và tim mạch, hiện rất nguy kịch. Nằm trên giường bệnh, bà vẫn nói với con trai cả đi tìm Vương Vĩnh Cường để bà được thanh thản trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Ngày 29/11, một người đang sống tại Atlanta, Mỹ gọi điện cho anh trai Vương thông báo anh ta đã gặp một người rất giống Vương Vĩnh Cường đang sinh sống cùng khu vực. Người này sau đó đã nhắn số điện thoại của Vĩnh 𒈔Cường lại cho anh trai.
Người anh nhiều lần gọi theo số điện thoạ🉐i đó nhưng không ai nhấc máy. Anh liền nhắn tin thông báo bệnh tình của mẹ nhưng cũng không nhận hồi âm.
Ngày 2/12, anh trai Vĩnh Cường bất ngờ nhận được tin nhắn của em trai với nội dung: "Hy vọng gia đình không tìm tôi💧 nữa, tôi không muốn gặp lại mọi người". Khi được hỏi có muốn về nhà thăm mẹ lần cuối không, Vĩnh Cường trả lời: "Một người có địa vị như tôi 🔯không màng tới việc gia đình".
Nhận tin, người thân của Vương Vĩnh Cường hoà🦹n ♉toàn thất vọng.
"Tôi không dám cho mẹ biết thông tin này. 20 năm tìm kiếm, cuố♛i cùng nhận được câu trả lời ráo hoả﷽nh như vậy. Thà mẹ tin rằng con trai bà mất tích còn hơn là có một đứa con bất hiếu như vậy", anh trai Vương Vĩnh Cường nói.
"20 năm một 𒐪người mẹ mòn mỏi tìm và đợi con trở về. Giờ mẹ sắp chết mà con lại nhẫn tâm như vậy, phí 𒁏tiền nuôi ăn học thành tài", một độc giả viết.
Trong khi đó, một người khác bình luận: "Vương Vĩnh Cường sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc sau này nữa không? Tôi nghĩ là kh🍌ông, nếu anh t🌊a còn là con người".
Hải Hiền (Theo sina)