From: Minh
Sent: Thursday, September 10, 2009 2:48 PM
Chào bạn Tiến,
Đọc bài viết của bạn tôi rất thông cảm và có vài lời chia sẻ. Tôi cũng không biết nói thế nào cho đúng vì theo như bạn kể về vấn đề mà đang gặp phải, nếu tôi nói tôi sợ giống như mình đổ thêm dầu vào lửa nên tôi chỉ xin kể về mình, về cuộc sống của vợ chồng tôi vì nó có đôi chút giống bạn đó là chồng tôi ở bên vợ.
Chúng tôi lấy nhau đã gần 10 năm và cũng gần từng ấy năm chồng tôi ở bên vợ. Không phải vì bên chồng không có nhà nhưng do nhà tôi neo người nên kể từ khi sinh em bé đầu lòng tôi về ở bên nhà tôi luôn. Nói chung làm dâu thì có nổi khổ của người làm dâu, ở rể thì cũng có cái khó của ở rể. Tôi rất hiểu điều đó nên trong mọi đối xử với chồng và nhà chồng tôi đều rất chu đáo.
Vợ chồng tôi cùng đi làm, thu nhập ông xã tôi cao hơn tôi chút ít. Lương của tôi cũng gọi là đủ ngày 3 bữa nhưng tôi còn nuôi cha mẹ già và anh chị sống chung (do không có sức khỏe nên chỉ làm việc nhà mà không kiếm ra tiền được). Ngoài chuyện ăn uống hàng ngày, còn chi phí phát sinh như đám tiệc, người nhà ốm đau... nói chung từ A-Z, tôi lo không xuể, nhưng nhờ có chồng tôi anh ấy đã cùng tôi chăm lo cho gia đình tôi đàng hoàng tử tế.
Tôi và gia đình tôi rất biết ơn ông xã tôi. Tuy nhiên do sống chung, sinh hoạt va chạm hằng ngày nên thời gian đầu có những chuyện không tránh khỏi bực mình. Má tôi lớn tuổi lại khó tính nên hay cằn nhằn, cái nết ăn nết ở nhiều khi không hợp thì cũng cằn nhằn... Tôi đứng ở giữa cũng rất bực bội và khó xử. Chồng tôi ngoài công việc ở công ty ra, buổi tối anh ấy hay kiếm việc làm thêm để có tiền nên hầu như anh ấy không phải đụng đến việc gì ở nhà hết (đừng nói là việc cọ toilet như bạn Tiến). Việc nhà, con cái đã có tôi lo.
Thời gian đầu nhiều khi bên nhà tôi thấy vậy hay so sánh với những người anh em, cháu chắt trong nhà và trách cứ là chồng tôi chẳng giúp được gì cho tôi. Tôi đã mất một khoảng thời gian khá lâu để giải thích cho mọi người hiểu 'người được cái này thì mất cái kia, có ai là hoàn hảo đâu, đào đâu ra một người đàn ông vừa giỏi kiếm tiền vừa chu đáo việc nhà, mà tiền kiếm được toàn phụ với vợ lo cho bên vợ không nữa chứ'.
Ông xã tôi lo cho nhà tôi không một tiếng than vãn, có ông xã tôi lo các anh chị của tôi đỡ lo rất nhiều, chỉ thỉnh thoảng cho ba má tiền quà bánh mà không phải đặt nặng trách nhiệm nên anh chị rất biết ơn ông xã tôi. Về phần tôi, tôi cũng rất biết ơn chồng mình.
Tôi biết anh đã chịu thiệt thòi nhiều vì thương tôi mà phải theo tôi về bên vợ ở. Tôi biết chồng tôi cực khổ kiếm tiền nên đối với chồng tôi thương yêu hết mực, lo lắng chu đáo (không vì thế mà chồng tôi sinh hư mà chồng tôi nói có vợ lo lắng yêu thương, chu toàn việc nhà chồng mới yên tâm ra ngoài làm ăn kiếm tiền). Còn đối với nhà chồng tôi cũng hết sức tận tình vì tôi biết vì tôi mà anh ấy phải ở bên vợ.
Tôi biết thời gian đầu bên chồng tôi cũng nói ra nói vào đủ điều, nhưng tôi phải chấp nhận vì tôi cũng không biết làm sao. Tôi không thể bỏ nhà tôi được còn nhà anh ấy còn đông anh em, những anh chị đã lập gia đình thì cũng ở gần bên. Tôi không biết làm thế nào, chỉ biết làm những gì mình có thể làm để bù đắp cái tội 'dụ con trai út của ba má đi khỏi nhà'.
Dần dần nhà chồng cũng không còn nói gì tôi nữa mà lại rất thương yêu tôi. Chồng tôi lại rất tự hào về nết ăn nết ở của tôi đối với nhà chồng. Hiện tại vợ chồng tôi vẫn còn rất nặng gánh lo toan: cho con cái, cho nhà vợ, cho nhà chồng... Nhiều lúc chúng tôi cũng rất mệt mỏi, nhất là thời buổi khó khăn như hiện nay. Nhưng được một điều là vợ chồng đồng lòng nên mọi việc nhẹ đi rất nhiều. Ở đời không có ai là hoàn hảo cả, được điểm này thì mất điểm kia, cái quan trọng là vợ/chồng có chấp nhận được điểm mất đó không thôi.
Trong bài viết của bạn Tiến tôi không được rõ là bạn có phải nuôi bên vợ giống ông xã tôi không, bên vợ bạn có nghèo giống nhà tôi không. Nhưng tôi đặt trường hợp bạn không phải lo cho bên vợ mà chỉ lo cho vợ con chu toàn cũng là tốt lắm rồi. Bây giờ dễ gì tìm được một người chồng yêu thương vợ con và chăm lo cho vợ con như thế. Không hiểu sao nhà vợ bạn và vợ bạn lại không nghĩ ra được điều này mà đối xử với bạn như vậy (tôi bỏ qua những nguyên nhân nào đó về phía bạn mà bạn không tiện kể ra).
Đối với tôi, đặt trường hợp chồng không được như mình mong muốn tôi cũng không bao giờ dùng những lời lẽ như bạn kể để nói với chồng mình. Vợ chồng yêu thương nhau không hết, nếu có chuyện gì không vừa ý thì tìm cách nói chứ sao nỡ thốt ra những từ mất hết tình cảm như vậy. Trong trường hợp của bạn có lẽ vợ bạn và nhà vợ đã yêu cầu bạn quá cao chăng?