Mẹ nói những năm này tôi mới là chính tôi; từ bỏ những bộ đồ con trai, kiểu tóc ngắn thịnh hành thời ấy. Những năm trước đó, tôi là tomboy chính hiệu. Tôi không phải muốn làm con trai mà chối bỏ thân phận con gái đâu, chỉ là thích mặc đồ rộng rãi🔯 thoải mái, bởi khi đó tôi mập, với lại không thích mặc đồ điệu, màu mè như các bạn gái khác.
Tôi là lesbian (đồng tính nữ). Như đại đa số các bậc phụ huynh ở Việt Nam, mẹ xem đồng tính là căn bệnh, trái𒉰 với tự nhiên, đi ngược lại những giá trị đạo đức. Những lúc mẹ gay gắt nói về chuyện đồng tính làm tôi sợ, không dám công khai xu hướng tính dục. Thậm chí, tôi quyết định từ bỏ người mình thích, mối tình theo như tôi nghĩ là đóa hoa chưa kịp nở đã bị ngắt. Tôi nhắn tin tỏ tình với người ấy, sau đó nhút nhát nên 🌃lại nhắn: "Xem như tôi chưa nói gì nha". Giờ phút này tôi nghĩ, nếu lúc ấy mặt dày tiếp tục theo đuổi chắc chắn chúng tôi sẽ thành đôi.
Thế gian mấy ai học được chữ "ngờ", hai tháng sau đó gia đình tôi xảy ra chuyện. Vì phải cực nhọc để giải quyết công việc, sau ཧnhiều năm trời, sức khoẻ mẹ cũng xuống dốc. Tôi lúc đó chỉ là con nhóc vừa bước qua tuổi 20, gia cảnh sa sút đến nỗi không có tiền để tiếp tục học đại học, tôi cũng không giỏi đến nỗi có thể có học bổng, vậy là bỏ học. Tôi về Vĩnh Long, nơi mình sinh ra, cũng là quê hương của ba mẹ; theo nghiệp nhà nông. Trớ trêu làm sao khi ông bà ngoại dù nghèo cũng kiên quyết cho mẹ tôi, mấy cậu mấy dì tôi ăn học đàng hoàng để thoát khỏi cảnh "leo cây hái trái, dưới🧸 gốc bón phân", thì giờ đây đứa cháu ngoại là tôi lại tuyên bố sẽ nối nghiệp ông bà.
Từ một đứa chỉ biết cầm viết đổi thành cầm cưa cắt nhánh, cầm bao phân bón, lôi kéo ống nước nặng để tưới cây; chân luôn sạch sẽ vì đi trên gạch bông lại phải lội mương, lội sình để trồng rau muống, rau rút... Tôi bôn ba khắp các tỉnh miền Tây với cái danh mỹ miều là "đi công tác" để nâng cao thu nhập, chứ dựa vào 10 công vườn không đủ để giúp gia đình xoay xở. Mỗi lần tới mùa nhãn hay chôm chôm, tôi cầu mong cho cây vườn ra sớm một chút hoặc chậm một chút. May sao sau hai năm tôi học được cách điều khiển🐻 cho cây ra trái sớm hoặc trễ khi muốn; bởi trái cây đầu mùa hay cuối mùa giá lúc nào cũng cao hơn giữa mùa, lại tránh được việc bị lái buôn ép giá.
Thời điểm hiện tại, tôi phải🅘 ở lại Sài Gòn vì dịch bệnh đang phức tạp. Kinh tế giờ ổn định, gia đình tôi may mắn không bị ảnh hưởng nhiều bởi dịch Covid. Dưới quê, ông ngoại đã mất năm 2017, chỉ còn bà ngoại mắt mờ tai yếu. Lúc lên Sài Gòn, tôi nhờ bà Tám, là em dâu bà ngoại qua chăm ngoại dùm ít ngày, có ai ngờ dịch bệnh lại khiến tôi mắc kẹt trong này.
Mấy tháng ở Sài Gòn, vô tình tôi biết tin về người ấy, hai năm trước em trầm cảm, nghe thế tim tôi nhói đau. Tôi cứ ngỡ đã quên được em, vậy mà nghe đến tên lại loạn nhịp, biết em chịu khổ tôi đau lòng. Tôi không thể liên hệ với em, nói đúng ra là không dám. Từ đó đến nay, ngày nào tôi cũng nghĩ đến em. Có điều tôi hèn nhát, không dám lấy sức khoẻ mẹ ra༒ đánh cược. Với lại tôi cũng không thể trụ lại Sài Gòn mãi, bà ngoại tôi phải làm sao đây? Tôi cũng không có tư cách để gặp em; khi em đau khổ nhất tôi đã chẳng thể 🃏ở bên. Giờ em tốt hơn rồi, chỉ là lũ bạn lâu lâu không liên hệ được với em lại cuống cuồng lên. Em trị liệu tâm lý, có uống thuốc, thuốc lại làm sức khoẻ em không tốt nên tự ngưng, cũng không đi gặp bác sĩ tâm lý nữa.
Tôi s🅷ắp qua tuổi 27, chỉ có em là người đầu tiên và duy nhất trong tim tôi. Thân thể này của mẹ cha, đầu óc này lo lắng gia đình, chỉ duy nhất con tim tôi nguyện dành trọn cho em. Hy vọng em sẽ tìm được người yêu em hơn bản thân họ, người đó nhất định phải dũng cảm hơn tôi𒆙, mạnh mẽ hơn tôi để có thể bảo vệ em. Em yêu nam cũng được, nữ cũng tốt, ba mẹ em hiền lắm, sẽ không cấm đoán gì đâu. Tôi viết những dòng này chỉ đơn giản là muốn tâm sự với những người không quen. Nếu yêu ai, xin hãy nói ra, đừng mãi giấu giếm vì vô tình làm cả hai tổn thương.
Quỳnh
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 (giờ hành chính) để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc