Một năm trôi qua với biết bao kỷ niệm buồn vui, những thành công hay thất bại của mỗi người. Những ngày cuối năm này đi qua trong cảm nhận của mỗi người thật khác. Có๊ người thì vội vàng, tất bật cố gắng hoàn thành những công việc của năm cũ và chuẩn bị những thứ cho một năm mới nhưng cũng có người lặng lẽ, trầm tư và chậm chạp trong những ngày này… nhưng chắc hẳn tất cả ai cũng có những suy nghĩ của riêng 👍mình.
Với nó💦, những ngày cuối năm này, như những bạn sinh viên xa quê khác là được về với gia đình, bố mẹ, về với những người thân yêu nhất. Sâu thẳm trong tâm khảm của mỗi người con xa quê, xa gia đình ước muốn được về với gia đình, về với quê hương trong những ngày cuối năm này là nỗi lòng không phải của riêng ai… Những ngày còn lại cuối cùng của một năm cũng là lúc để nó nghĩ lại, một chút khoảng lặng trong tâm hồn nó để nó nhớ về quê hương, về gia đìn🎶h - hai tiếng gọi thiêng liêng mà có đi hết đi hết chiều dài cuộc sống, ai ai cũng luôn khắc sâu trong tiềm thức của mình.
Vậy là một năm đã trôi qua, một năm để lại trong nó thật nhiều cảm xúc. Mới ngày nào, nó phải xa gia đình, xa rời vòng tay yêu thương của bố mẹ, xa rời vùng quê nghèo của nó để đến với Hà Thành - một nơi xa lạ với nó để tiếp tục công cuộc học tập. Hành trang nó mang theo là tờ giấy báo nhập học và ước mơ học tập thật tốt để mai sau này có một sống khá hơn. X🐼a nhà, nó học được rất nhiều điều, nó có những mối quan hệ mới, những người bạn mới và môi trường học cũng mới, những cuộc gọi về cho gia đình cũng ít hơn. Xung quanh nó có những người bạn rất tốt, sẵn sàng đi chơi cùng nó khi nó buồn, lắng nghe những chia sẻ, tâm sự của nó về chuyện yêu đương. Thời gian cứ thế trôi qua nhưng nó thấy thiếu một cái gì đó mà nó tìm mãi không ra, có lẽ đó là gia đình. Những ngày này được trở về với bố mẹ là điều nó mong ước hơn bao giờ hết.
Bước những bước chân chậm rãi từ giảng đường đại học về nhà trọ trong cái không khí lạnh giá của tiết trời Hà Nội, những phố phường đã lên đèn, những dòng người xe hối hả nối tiếp nhau chạy, trong những ngày này ai cũng có vẻ vội vã hơn, ai cũng có những công việc phải làm nốt cho kịp… Cái cảm giác lạnh lẽo c❀ủa tiết trời mùa Đông, cái cuộc sống hối hả nơi đất Hà thành, nó thấy mình nhỏ bé, xa lạ và cô đơn. Nó đưa mắt nhìn về một nơi xa xăm, đó là vùng quê nghèo của nó - nơi nó đã sinh ra và lớn lên, những ký ức ngày cuối năm ở nơi đó chợt hiện về như những thước phim quay chậm, nó nhớ…
Những cái ngày này ở quê nó không ồn ào, náo nhiệt và tráng lệ như thủ đô Hà Nội. Nó bình dị, yên ả và thanh bình vô cù🐲ng. Nó nhớ những ngày này cùng bố mẹ và đứa em gái dọn dẹp nhà cửa, mỗi người một việc, tuy mệt nhưng ai cũng thấy vui, cùng nhau làm mới, làm sạch mọi thứ, tạo một cảm giác thoải mái để chào đón mộ🐻t năm mới sắp đến với bao hy vọng và ước muốn riêng của từng người.
Nó nhớ được đi chợ cùng mẹ, được mua những món đồ cho năm mới sắp tới. Cái chợ quê nơi nó ở không nhiều hàng hóa nhiều đồ sang trọng như thành phố nhưng nó mang một nét gì đó rất đặc trưng mà ở nơi cuộc sống thành thị này nó không thể tìm thấy được… rồi những chú tò he được làm bằng bột nếp trôꦯng rất ngộ nghĩnh, những em bé tung tăng vui đùa bên cha mẹ, khoe nhau những bộ quần áo mới… với nó những hình ảnh này sao bình yên thế!
Ngày nó xa quê, xa gia đình, cuộc sống nơi thành thị xa hoa này đã làm nó đánh mất đi những thứ bình dị nhất trong trái tim ngày nào của nó. Những ngày này, những cảnh quay chậm này như một chút gì đó làm sưởi ấm lòng nó trong cái lạn🐽h giá của tiết trời Đông nơi xa quê này… Nó nhớ, nhớ tất cả những gì về quê 🍷hương, gia đình nó. Hình ảnh bữa cơm chiều cuối năm với nó giờ này sao mà ấm cúng thế, ngày đó nó cùng mẹ đi chợ cùng trổ tài với những món ăn đặc trưng của dân tộc Việt rồi cùng nhau thưởng thức vào bữa cơm chiều 30.
Đó không phải là những suất ăn sinh viên ngoài quán vỉa hè phải trả tiền mới có được, đó cũng không phải là những gói mì tôm ă🅘n vội cho kịp giờ lên giảng đường hay những buổi chiều rảnh rỗi tự trổ tài rồi lại tự thưởng thức, nhưng nó có một cái gì đó nghẹn ứ ở cổ họng khi xung quanh nó không một người thân bên cạnh… Bữa cơm ngày cuối năm này như một chút gì đó làm ấm lòng nó, giúp nó tìm lại được những giá trị bình yên nhất mà lâu nay tự bản thân nó đã đánh mất…
Miên man trong dòng hồi tưởng về những ngày cuối năm này, nó bất chợt nghe được một lời bài hát phát ra từ chiếc radio của một nhà ven đường, nó chợt thấy lòng mình có chút gì đó sao xuyến khó tả: “một năm mới ta chúc cho nhau một năm thếm sung túc an vui, dù đi đâu ai cũng nhớ, về chung vui bên gia đìn꧃h”, những lời bài hát ấy cất lên như một lời thôi thúc nó, giúp nó nhận ra🐻 một nơi nó cần đến ngay lúc này là “gia đình”.
Trở về căn phòng trọ, chợt có tiếng điện thoại reo lên, nó nghe, là lời của mẹ nó: "Con à, con có khỏe không? Con học hành tốt chứ? Cả nhà nhớ con nhiều lắm, Tết Dương lịch này có về không con?” rồi giọng đứa em gái nó hòa vào “chị Hà, chị về với cún nhé, hôm nay mẹ đi chợ mua cho cún ꧅nhiều thứ lắm, à hôm nào chị về 3 mẹ con mình đi chợ cuối năm nhé, em sẽ bảo mẹ mua cho chị em mình mỗi đứa một à hai con tò he nhé!...”. Nghe đến đây, những giọt nước mắt nó đã rơi tr🐟ên má từ lúc nào không biết nữa, nó đã khóc… Những giọt nước mắt nó rơi không phải vì nó yếu đuối mà là lúc này nó đang nhớ nhà, nhớ mọi người nhiều lắm. Trong cái khoảnh khắc này nỗi nhớ nhà, nhớ người thân của nó ùa về mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Đêm về trên mảnh đất Xuân Mai này sao mà buồn thế. Từ căn phòng tầng 3 nó đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn con đường ấy, vẫn những ngôi nhà san sát nhau ấy, vì sao hôm nay tĩnh lặng thế, chắc giờ này họ đã yên giấc rồi vì ngày mai họ còn phải làm nốt những công việc của năm cũ và đón chào🌜 năm mới. Những ánh đèn đường sáng rực như làm nó càng thêm buồn. Quê nó nghèo lắm, không có những ánh đèn điện sáng như ở thành thị, đêm đến chỉ là những khoảng màu tối đen, xen lẫn những bóng đèn điện của một vài căn nhà trong ngõ vắng, nhưng sao🌄 nghĩ về nơi ấy nó thấy bình yên thế, có thể nơi đó không sáng, không lấp lánh bởi những ánh đèn điện, nhưng nơi đó là tình người luôn sáng, nơi đó luôn có gia đình và người thân chào đón ngày nó trở về quê hương, trở về với những ngày cuối năm - nơi mà nó đã sinh ra và lớn lên.
Trong những hối hả lo toan của cuộc sống đời thường, nhất là trong những ngày cuối năm này, đêm đến là lúc để nó nghĩ về những gì đã qua của một năm, một khoảng lặng trong trái tim nó để nó ꦯbiết có một nơi luôn đón chào nó về, một khoảng lặng để nó nhớ về những gì đẹp nhất, thiêng liêng nhất của hai tiếng gọi “gia đình”, một khoảng lặng để nó biết những ngày cuối tháng 12 nó cần gì, và phải làm những gì…
Chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm rồi, nó cũng phải hoàn thành cho xong những công việc của năm cũ. Đó là một công việc vô cùng quan trọng, là gạt bỏ những cuốn giáo trình, những công việc những cuộc liên hoan cùng bạn bè, xách ba lô lên và với ba mẹ nào. Ngày mai nó🗹 sẽ bắt chuyến xe cho kịp về với gia đình, về với vùng quê nghèo dấu yêu của nó, tận hưởng những ngày cuối năm bình yên nhất trong tâm hồn mà lâu này nó dường như nó đã đánh mất.
Hoàng Thị Thu Hằng
Cuộc thi “Thời khắc yêu thương” do Công ty TNHH Sapporo Việt Nam phối hợp với VnExpress thực hiện. Đây là nơi để bạn chia sẻ những kế hoạch, dự định ý nghĩa đến người mà bạn mong muốn gửi lời tri ân, yêu thương và cùng họ trải qua những thời khắc cuối cùng của năm. Chương trình kéo dài từ ngày 26/11 đến ngày 23/12 trên trang Đời sống, báo VnExpress. Độc giả gửi bài tham dự tại đây. |