Tôi và anh biết nhau vào những năm cuối đại học. Bạn anh nhờ anh phụ giúp "cưa" tôi. Anh hiểu tôi nhiều hơn, ngưỡng mộ tôi là người con gái quê nhỏ nhắn nhưng bản lĩnh, tự lập, sắc xảo và dễ thương. Anh ✅sau đó đã khóc, xin lỗi và chia tay người yêu của mình để chính thức theo đuổi tôi. Tôi mến anh rồi yêu anh sau đó. Anh, người con trai Sài thành nhưng hiền hòa, dễ mến. Anh tài 🍬hoa, đẹp và có nụ cười tỏa nắng. Chúng tôi êm đềm bên nhau. Tôi mạnh mẽ nhưng cũng đủ dịu dàng để nép vào bên anh. Anh đủ bản lĩnh để che chở những lúc tôi cần.
Sài Gòn những tháng ngày ngập nước, tôi sợ côn trùng rắn rết, không dám về sau giờ tan làm, cứ ngồi ở hàng lang trường chờ nước rút. Chúng tôi lúc đó không dùng điện thoại nên không thể liên lạc với nhau. Anh đi làm xa, cách 30 km, mưa gió bão bùng, đường ngập nước, vẫn kiên trì không để xe ch🧸ết máy và vào tận trường tìm tôi. Sân trường đại học Bách Khoa rộng lớn, anh tìm tôi khắp nơi vì hiểu rằng tôi vẫn còn ở đâu đó trong trường chưa về nhà được. Anh gặp khi tôi ngồi một mình ở sân trường tối tăm và lạnh lẽo. Xe anh chết máy, anh để tôi ngồi trên xe rồi dắt bộ về nhà. Đường xa, ngập nước và giông bão, tôi nói sẽ không bao giờ quên giây phút này, gứa sẽ yêu anh trọn đời và không bao giờ rời xa anh. Một ngày, anh nói với tôi mơ về một đám cưới trên đồng cỏ xanh. Tôi lưỡng lự vì hai đứa còn quá nhiều mơ ước.
Tôi được học bổng đi nước ngoài. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi tất bật chuẩn bị giấy tờ, hành trang và không có nhiều thời gian để suy nghĩ quá nhiều. Ngày tôi đi, anh xin phép cha mẹ tôi chở tôi quanh thành phố. Anh mong tôi hãy cho thời gian và chờ đợi ngày đến với tôi. Anh tiễn tôi lên máy bay, mưa rơi, giông bão và tôi nhìn thấy bão trông mắt anh, mắt anh ướt. Cuộc sống ở nước ngoài thật cô đơn và nh♎iều cám dỗ, chúng tôi đều có nhiều người theo đuổi xung quanh. Thời gian trôi và chúng tôi đã không thể giữ lòng chung thủy với nhau.
Tôi quyết định chia tay, anh níu kéo. Anh đã tìm tôi ở xứ người. Trời tuyết lạnh, tôi có trốn ở đâu anh cũng tìm ra. Anh nài nỉ cho chúng tôi cơ hội để trở về bên nhau. Tôi là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, đã không thể quay về. Anh hành hạ mình những tháng ngày nơi đất khách, vẫn kiên trì theo đuổi tôi. Mộ꧒t ngày đông lạnh, anh tìm gặp tôi ở sân thượng của trường. Anh bảo sẽ nhảy ꧟xuống đất nếu tôi không quay lại. Tôi giật mình, thẫn thờ và bảo nếu anh nhảy lầu thì tôi sẽ nhảy theo anh chứ không quay lại. May mắn ngày hôm đó không có ai té lầu cả. Sau này, anh đã cưới một người con gái tài hoa, xinh đẹp và giỏi giang như anh.
Về phần mình, tôi bị ám ảnh nặng nề, không hẳn vì mất anh mà vì cách anh níu kéo và hành hạ bản thân. Tôi ngay sau đó đã đến một đất nước xa xôi khác, không còn liên lạc với anh nhưng không có được đêm nào ngon giấc. Đêm của tôi là những giấc mơ mộng mị, đau nhưng không nói ra lời được. Tôi cô đơn đến tột cùng, cộng với một biến cố to lớn khác, tôi bị bệnh tâm lý ngày càng trầm trọng. Người𓃲 đối diện dễ dàng nhận ra, mọi người xa lánh tôi. Tôi từ một người bản lĩnh, quyết đoán đã trở nên yếu đuối và không dám ra quyết định bất cứ việc gì. Tôi quyết định gì cũng sợ mình sai, bị sang chấn tâm lý nặng nề. May mắn chuyên môn tôi khá tốt nên vẫn giữ được việc làm. Ngoài làm việc, tôi vùi mình trong mộng mị và đau khổ, không có ai bên cạnh.
Một năm sau, một người đàn ông xuất hiện, là chồng tôi bây giờ. Anh không sợ bệnh tình của tôi, yêu tôi ngay ngày đầu gặp gỡ. Tôi giữa lúc tâm lý không tự chủ, không quyết định được gì, anh cứ thế đến nhà chăm tôi, nấu từng bữa cơm, giặt đồ, dọn dẹp, chở tôi đi đây đó cho khuâ🌠y khỏa, ru tôi ngủ để không bị hoảng sợ mộng mị giữa đêm. Anh làm tất cả những gì có thể để khiến tôi vui. Anh nói yêu nhưng tôi từ chối. Tôi và anh khác biệt quá nhiều. Anh không hiểu tôi. Anh xù xì, nói năng không trôi chảy, nói gì tôi cũng không hiểu lắm. Rồi tôi không cho anh đến nhà nữa. Anh đã trở về thành phố để chăm sóc mẹ già bệnh tật như kế hoạch trước khi gặp tôi. Một đêm đông, anh đã trở về sau khi lái xe cả nghìn km với chiếc xe đầy thương tích vì bão tuyết. Anh khóc và xin tôi cho cơ hội, muốn ở lại nơi này để chăm tôi. Tôi yếu đuối và cô đơn nên gật đầu.
Sau thời gian có anh, tôi đỡ dần, vui vẻ hơn, công việc tốt hơn và bắt đầu tập tành kinh doanh. Kinh tế chúng tôi tốt hơn, mua nhà, mua xe và đám cưới. Công việc thuận lợi, tôi cũng nhanh nhạy trong đầu tư nên chúng tôi có gia tài mà không ngờ mình có thể đạt được trong thời gian ngắn như vậy. Gia đình tôi hơi trái ngược. Tôi xông pha kiếm tiền, lo lắng cho gia đình; anh ở nhà chăm lo nhà cửa và cơm nước. Thỉnh thoảng anh đi làm bán thời gian nhưng không nhiều lắm. Hai cô công chúa nhỏ ra đời làm chúng tôi thêm phần bận rộn. Anh dần thay đổi. Sau khi có con, anh bắt đầu cục tính, hay la hét vô cớ. Anh cằn nhằn chuyện cọng hành củ tỏi..., những chuyện không đâu vào đâu. Nói đúng ra, anh không thay đổi mà đó là tính ♎cách; chỉ là lúc đầu quá cưng chiều tôi, lúc nào cũng muốn làm tôi vui, xem tôi như công chúa nên không bộc lộ sự ✅cục cằn và thô lỗ. Khi có con và sống chung quá lâu, mọi thứ trở nên quá gần gũi, anh thể hiện rõ tính cách của mình. Anh dễ nổi nóng, gây gổ với bất kỳ ai tiếp xúc, từ anh chị em, hàng xóm hay anh taxi...
Anh than khó ngủ rồi dọn 🐼ra ngủ riêng, dần dần không còn nhớ mình có vợ. Bao năm rồi anh không nở nụ cười với tôi, không nói được lời tử tế. Anh cứ vô tự lự tồn tại trong nhà, la hét vợ con, cằn nhằn bất cứ thứ gì xung quanh. Anh không bạn bè, không người thân, không ai cả. Vài năm sau này, anh muốn gần gũi nhưng tôi thấy đã quá xa lạ, sợ hãi tính cách của anh nên không thể. Tôi từ người giàu tình cảm trở nên nghèo khó trong chính căn nhà mình. Tôi có đề nghị ly hôn, anh bảo chết cũng không chịu. Tôi không hiểu mục đích sống của anh, tại sao anh muốn tồn tại và tạo một môi trường sống khủng khiếp như thế. Có lẽ giờ đây anh cũng không biết mục đích sống của mình là gì, hạnh phúc rao sao, chỉ tồn tại theo bản năng với tất cả sự xù x𝄹ì của tính cách.
Có lúc quá căng thẳng, anh dọn ra ở riêng, được 1-2 tháng lại dọn về. Theo pháp luật, tôi có thể không cho anh dọn về nhưng không nỡ để anh ra ngoà🔜i khi không có đủ kỹ năng để sống tốt trong một xã hội văn minh. Tôi sợ anh dại dột, sợ mình sai lầm, sợ bất cứ sự sai lầm nào trong tình cảm vì quá hiểu thế nào là sự đổ vỡ và đau đớn khi nó xảy ra với mình trong quá khứ.
Về phần mình, tôi rất vất vả trong công việc, có quá nhiều thứ phải𝓀 làm cùng lúc. Có lúc tôi được niềm vui của sự thành công, cũng có lúc rất stress do thử thách trở ngại trong công việc, thế nhưng tôi yêu công việc của mình. Hai con gái tôi vô cùng xinh đẹp, bé đầu rất thông minh nhưng bướng bỉnh. Tôi phải dành rất nhiều thời gian mỗi ngày để nói chuyện, tâm sự và định hướng cho con. Bé sau rất ngọt ngào và biết yêu thương gia đình. Con còn nhỏ nên tôi quyết định dành nhiều thời gian để chăm sóc, tâm sự, định hướng. Tôi sợ con bị ảnh hưởng tính cách của cha chúng nên hạn chế tối đa để chồng chăm con. Tôi muốn mình sẽ là người ảnh hưởng đến tính cách của con sau này. Tôi nhiều l🍷úc đã cô đơn và kiệt sức nhưng vẫn phải đứng lên để đi tiếp con đường của mình.
Tôi cũng có nhiều người yêu thương, quý mến; có người biết hoàn cảnh của tôi, có người hiểu lờ mờ, có người không biết gì về gia đình tôi; thế nhưng họ thể hiện trực tiếp hay gián tiếp sự yêu quý, cũng có người muốn cùng tôi chăm sóc con cái. Tôi, một lúc nào đó, cũng phải lòng một ai đó; tôi có lúc thừa nhận, có lúc không với họ, nhưng không dám đến với ai. Tôi phải tránh anh ra để đꦆược bình yên, sống mỗi ngày với niềm vui và sự tích cực; hay tôi phải 𒅌hy sinh vì anh, vì một người đã lâu rồi không còn dành yêu thương và tử tế cho tôi? Tôi biết rất rõ đâu là tốt và xấu cho mình mà không vượt qua được nỗi sợ hãi. Tôi sợ mình sẽ phụ một người từng giúp mình vượt qua lúc khó khăn.
Nga
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.