Về gia đình, bố🦹 mẹ tôi là công chức về hưu, có địa vị nhất định trong xã hội. Về kinh tế, tôi là chủ một cửa hàng thời trang nhỏ, một tiệm cà phê (đều do tôi tự gây dựng), đầu tư thêm bất động sản. Về tính 🐽cách, tôi là người cởi mở, nhiệt tình và biết cách pha trò trong các cuộc vui nên được nhiều bạn bè quý mến. Ngoại hình của tôi cũng không có gì để phàn nàn, sở hữu trong tay những thứ mà nhiều người mong muốn. Thế nhưng tôi lại thấy cô đơn, lạc lõng và mất phương hướng trong đời, đơn giản vì tôi là gay. Tôi biết mình như vậy từ năm 17 tuổi, từ đó đến nay chỉ cảm nắng các bạn trai chứ chưa hề có cảm xúc yêu đương nào với các bạn nữ. Khoảng hai năm nay, áp lực lấy vợ sinh con ngày càng tăng khiến tôi cảm thấy thật sự ngột ngạt và bế tắc vô cùng.
Gia đình, họ hàng, bạn bè thường xuyên giới thiệu những cô gái mà họ cho là "xứng đôi vừa lứa" với tôi; những cô gái này quả thực đều ổn cả về ngoại hình lẫn công việc. Tôi thử nhắn tin qua lại, dẫn họ đi ăn uống, xem phim để chiều lòng mọi người và để tự lừa dối bản thân, rằng cứ hẹn hò đi biết đâu sẽ có cảm giác nào đó với phái nữ. Thực tế, tôi hoàn toàn không thấy hứng thú hay rung động một chút n♛ào. Ngồi uống cà phê rồi nói chuyện với các cô gái đó, tôi vẫn cố giữ thái độ vui vẻ, cởi mở, thực chất trong lòng trống rỗng, chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh.
Tôi nhiều lần nghĩ đến việc công khai giới ♌tính với gia đình nhưng chưa đủ dũng khí. Bố mẹ tôi là người có uy tín trong dòng họ, có địa vị nhất định trong xã hội nên rất coi trọng thể diện gia đình. Riêng mẹ nặng nề chuyện thiên hạ bàn tán gì về gia đình mình; nếu ai đó ở ngoài nói câu gì bâng quơ, không vừa ý là mẹ bựcౠ dọc, phàn nàn suốt cả tuần lễ.
Gần đây, họ hàng và người quen liên tục hỏi han chuyện vợ con tôi, bố mẹ càng sốt ruột, ra sức thúc ép hơn nữa. Có người xấu bụng còn bảo mẹ phải để ý xᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚem tôi có vấn đề gì không còn biết mà "chữa"; mẹ nghe thấy vậy về giáo huấn tôi cả ngày. Sau đợt dịch Covid-19 vừa qua, anh chị em họ tổ chức đám cưới dồn dập, mỗi lần đi ăn cưới về là y như rằng bố mẹ đều thở dài, ca thán, bảo bao giờ mới có phước như nhà người ta. Tôi nghe mà thấy rất buồn, mệt mỏi.
Tôi đang mất phương hướng, không biết phải làm sao. Nói ra thì thật xấu hổ nhưng tôi từng nghĩ đến việc lấy một cô vợ làm bình phong, sinh con đẻ cái rồi cố gắng "gồng mình" lên làm một người chồng, người cha tốt và người con có hiếu. Đến nay tôi đã từ bỏ suy nghĩ tiêu cực đó, mình là gay mà vẫn cố lấy vợ thì làm gì có cảm xúc, dù cố sống với nhau🐠 cũng chỉ như cái xác không hồn. Cuộc sống mà phải giả tạo từng ngày thật kinh khủng; hơn nữa, làm như vậy là thất đức, có tội với bạn nữ lấy phải mình. Tôi cũng muốn công khai mọi việc với gia đình để được sống đúng với giới tín, có điều lại lo sợ bố mẹ không chịu nổi sự thật này. Tôi không sợ bị kỳ thị, chửi bới, chà đạp; ai nói gì cũng sẵn sàng đối mặt nhưng không muốn bố mẹ phải chịu sự dèm pha. Tôi sẵn sàng gánh hết về mình chứ không muốn bố mẹ bị liên luỵ. Tôi viết những dòng này mong nhận được sự chia sẻ từ các bạn. Cảm ơn mọi người đã đọc tâm sự của tôi. Chúc mọi người sức khoẻ, hꩲạnh phúc.
Kiên
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc