Người gửi: Nguyen Minh Son
Gửi tới: Ban Thế giới
Tiêu đề: Kỷ niệm ác mộng
Cách đây 10 năm tôi đã xa rời đất nước đó, bỏ lại tất cả các vật dụng, kể cả ôtô riêng mà không một niềm nuối tiếc. Kể từ đó đã là 10 năm, nhưng mỗi khi có ai đó nói đến nước Nga là trong tôi lại có một cảm giác ớn lạnh chạy dọc suốt sống lưng, một đất nước thật là đẹp, thật là vĩ đại, đầy những con người nhân hậu từ năm 1990 trở về trước, còn 🌊sau đó thì thật là đáng sợ.
Trước🔯 khi trở về Việt Nam, tôi từng bị 4 lần súng lục dí vào trán và bị trấn lột, còn chuyện lái xe ôtô ở trên đường hay đi tầu điện ngầm mà gặp công an thì cho dù có đủ giấy tờ hay không không quan trọng, cái quan trọng anh là người Việt Nam, người da màu thì phải chi tiền ra, dù ít dù nhiều. Nếu anh nói tiếng Nga tốt và có đủ giấy tờ thì có thể sẽ không bị ăn dùi cui, còn nếu không thì lãnh đủ. Tôi đã xa rời nước Nga với tất cả tình yêu đất nước mà tôi đã dành trọn tuổi trẻ (11 năm), và tất nhiên cùng với 3 vết sẹo khâu trên cổ.
Thế 🐼đó các bạn ạ, tôi bây giờ đã là một người thành đạt, từ khi về Việt Nam tới giờ có rất nhiều cơ hội để quay lại đất nước đó, kể cả những chuyến đi công tác cùng với một số các đoàn đại biểu cao cấp, nhưng tôi đều từ chối, tôi muốn có một cuộc sống bình yên, tôi không muốn gia đình mình sẽ mất đi một người thân, và tôi không muốn các con tôi mất đi một người b🔯ố trên một đất nước lạnh lẽo đầy băng tuyết.
Qua mục này tôi xin chia buồn với giaꦇ đình em Tuấn và các bạ📖n, nước Nga là một đất nước rất đẹp và rộng lớn, có rất nhiều điều đáng phải học tập, nhưng đó không phải là nơi duy nhất mà chúng ta không có lựa chọn.