Kết thúc một♑ năm du học tại Thượng Hải, Rachel Turner bỗng quyết định bay tới Chiang Mai (Thái Lan) trước khiꦗ ra đảo Ko Pha-ngan vào đầu tháng 8/2017. Cô gái 22 tuổi làm quen với hội phượt thủ tại hostel, những người này rủ cô mua vé tiệc tùng trong một festival âm nhạc.
Đêm festival diễn ra trong rừng sâu, phía bắc làng Ban Tai. "Có rất nhiều rượu, khách sạn còn mời khách uống miễn phí, nó là kiểu sự kiện mà bạn sẽ bắt đầu nâng cốc từ trưa", Rachel trả lời Yahoo 7.
Cô b🐓ị cuốn vào đám đông cuồng nhiệt: "Bạn nghĩ mình rất vững vàng, trong trường hợp này thì không".
R♎achel nhanh chóng lạc mất hội bạn mới quen, đứng giữa đám người mình trần để lộ ra những hình vẽ body painting từ đầu đến chân. "Tôi uống thêm một chút và ngh✨ĩ mình phải về ngay nếu không sẽ ói ra hết", cô nhớ lại.
Dù rời cuộc chơi sớm, Rachel vẫn không tìm được một chiếc tuk tuk nào về hostel. Cô tản bộ một đoạn đường mà không nhận ꧋ra mình đã đi xa.
Một người đàn ông lái xe máy dừng lại gần Rachel. An﷽h ta t🤪ự xưng là xe ôm, hứa sẽ đưa cô về phòng. "Người này trông bảnh bao, hoàn toàn giống một tài xế xe ôm hợp pháp", theo Rachel.
Cô lên xe, sau đó tà🌠i xế đi quá hostel Rachel nghỉ và nói "Tôi biết chỗ tốt hơn". Cô gái trẻ vẫn trong cơn say, phải mất vài phút mới ý thức được🌟 chuyện gì đang xảy ra.
Lần thứ hai Rachel yêu cầu tài xế dừng xe, anh ta quát lại: "Câm mồm, mày đi với tao và sẽ kh🐠ông về hostel!". Con đường hoang vắng khiến Rachel không thể gào thét kêu cứu, cô𝓡 chỉ có ba lựa chọn: đi với anh ta; thử nhảy khỏi xe và gặp tai nạn; hoặc kéo chặt tay anh ta để xe chậm lại.
Cô chọn phương án thứ ba, kéo tay gã tài xế buộc anh ta chậm lại vài giây, đủ thời g𝓀ian để cô nhảy khỏi xe.
"Chân phải tôi trầy hết da. Hắ🌜n ta hét lên 'Mày chết rồi hả'. Tôi không nhúc nhích, hắn chửi thề rồi lái đi", Rachel hồi tưởng. Lúc này cô mới nh🦩ỏm dậy, lê bước về phía hostel - nơi cô vệ sinh vết thương mà không thể nhận biết những gì vừa xảy ra nghiêm trọng đến mức nào.
"Tôi chỉ nhớ mình ngồi trên một chiếc ghế cạnh bể bơi, dùng bông sát khuẩn để lau chân. Ngày tiếp theo, tôi ngồi trên phà và bật khóc... hoàn toàn suy sụp vì sự ngu ngốc của bản 𝓰thân và chuyện đã qua", Rachel bày tỏ.
Nôn nóng v﷽ề nhà, Rachel huỷ toàn bộ chuyến đi và gọi cho hãng hàng không để đổi vé.
Một năm sau đêm ác mộng tại Chiang Mai, Rachel lý giải rằng lỗi t෴huộc về cô, khi để bản thân mình lâm vào ho𒈔àn cảnh nguy hiểm.
"Thái Lan là một quốc gia tươi đẹp, nhưng trong một phút thiếu suy nghĩ tôi đã bị c﷽uốn theo cuộc vui mà mắc sai lầm nhớ đời".