From: Tiến
Sent: Monday, September 07, 2009 11:36 PM
Đó là vợ tôi, vâng cô ấy vẫn đang là vợ mình, tôi thường tự nhắc nhở mình như thế mỗi khi tôi chán nản cảnh sống này. Tôi và cô ấy lấy nhau vừa tròn 2 năm, chúng tôi đã đến với nhau thật gian khó và hạnh phúc, vượt qua tất cả rào cản gia đình, những tưởng hạnh phúc luôn ở cùng chúng tôi, nhưng không, dần mờ đi và gần như mất hẳn. Hôn nhân thật khủng khiếp, nó biến đổi tất cả.
Nhiều khi tôi muốn chia sẽ rất nhiều, nhưng với ai, khi nào và bằng cách nào? Nếu chia sẽ chẳng khác nào kể tội vợ mình, có hay ho gì đâu? Cũng may mắn, thằng con thật dễ thương, nhìn nó mà bao khó nhọc trong xã hội và cay đắng trong gia đình cũng bị che lấp.
Tôi là thằng đàn ông có tính tự lập cao, từ nhỏ đã sống xa gia đình vì hoàn cảnh, cũng vì thế mà trong tôi có tính cách lập dị và đơn độc. Tôi cố gắng lắm cũng chỉ học hết lớp 12, rồi vào đời. Tôi may mắn đi đúng con đường lập nghiệp, tự biết học vấn kém cỏi, dễ gì có thu nhập cao và chức vụ tốt, nên tôi đã chọn nghể sales, một nghề mà khi ấy còn chưa định hình trong xã hội, một nghề mà khi ấy bị xã hội xem là thấp hèn, nhưng cuộc đời tôi còn gì thấp hèn hơn?
Không ngờ, tôi càng làm càng thích, sau 4 năm gắn bó, lao động, học hỏi và áp dụng, tôi cũng có thành tích, được nhiều công ty biết đến và giữ chức vụ Supervise. Rồi tôi quen em, tôi biết gia đình tôi không giàu có gì, tôi không muốn gia đình vợ khinh thường, tôi ráng hết mình để dành dụm, cuối cùng cũng có tiền để làm đám cưới. Khi ấy em thật là một thiên thần, bên tôi, an ủi, chia sẻ và lắng nghe..., còn gì hơn nhỉ?
Vì em, tôi đã vào đạo Công Giáo, vì em tôi đấu tranh với mình khi quyết định ở nhà vợ. Đó là điều tôi ghét nhất, nhưng tình yêu của tôi đã chiến thắng cái tôi của mình.
Sau ngày cưới, càng về sau mọi việc càng ghê gớm, tôi thường bị chê là không biết lau nhà, rửa chén, chùi toilet, mặc dù tôi không từ những việc đó. Đến khi có con, tôi cũng không ngại giặt đồ cho con. Khi tôi làm việc ấy, tôi cảm nhận tình phụ tử...
Công việc của tôi ngày càng nhiều áp lực, sau thêm 2-3 năm, giờ đây tôi là lãnh đạo chủ chốt trong một công ty nước ngoài. Vị trí của tôi và thu nhập của tôi không dễ dàng gì mà ai có được, đặc biệt là với một người chỉ có bằng 12.
Với thu nhập đó, tôi có đủ khả năng lo cho vợ con từ A đến Z mà không phải nhờ đến ai. Tôi cố gắng làm việc để đảm bảo cho cuộc sống gia đình, vì đôi vai tôi không chỉ có vợ con mà còn má tôi nữa.
Nói đến đây tôi thật xấu hổ, làm con mà chưa có lấy một ngày báo hiếu thật sự, mỗi tháng chỉ biết đưa tiền cho má, thật khô cằn. Sống bên vợ, thật khó ghê lắm, đi đứng, ăn nói, nghỉ ngơi... phải theo nguyên tắc của má vợ và vợ tôi. Tất cả những ý kiến của tôi chỉ có tôi nghe, rồi nhà vợ có chuyện gì dù ai làm ra, người đầu tiên hứng chịu là tôi, quát tháo, chửi bới...
"Khốn nạn", "đồ chó"... đó là những cụm từ mà vợ tôi luôn dành cho tôi. Nhưng điều mà tôi cay đắng nhất là "mày không nuôi nổi vợ con", một sự xúc phạm nặng nề. Nhiều khi tôi tưởng mình đang làm dâu trong một gia đình phong kiến vậy.
Bế tắc lắm bạn ạ, cưới vợ chi vậy trời?
Tiến
Ý kiến gửi về [email protected] (Gõ có dấu, gửi file kèm).