From: Vy Nguyen
Sent: Tuesday, November 10, 2009 2:25 PM
Kính gửi tòa soạn, quý độc giả và anh Hùng, người coi vợ như cục nợ.
Tôi đọc 168betvisa-slots.com mỗi ngày và lúc nào cũng ghé qua mục Tâm sự. Tôi đọc bài của anh Đức đã lâu nhưng không viết lên ý kiến vì nhiều độc giả đã nói lên ý của tôi rồi. Với một người như vợ của anh Đức thì ly hôn là cách tốt nhất. Tôi không đồng tình với các ý kiến cho là lỗi là do anh Đức, rằng anh Đức phải dạy vợ. Vì tôi thuộc típ người hiện đại. Vợ chồng là ngang hàng và bình đẳng, không có chuyện chồng phải dạy vợ. Vợ chứ có phải là con đâu mà dạy.
Người phụ nữ khi đã lấy chồng thì nên biết phải làm gì, không cần ai phải dạy và thật ra cần gì phải có người dạy mới phải biết trách nhiệm với gia đình, con cái, và nhất là phải biết tuyệt đối không được ngoại tình. Cho nên anh Đức không có lỗi khi vợ anh ta hư như vậy.
Còn anh Hùng, tôi thấy anh thật gia trưởng, thật tự cao, cái gì cũng cho mình là đúng. Tôi không hiểu sao anh lại cho rằng vợ anh giống như vợ anh Đức được. Vợ anh có đuổi mẹ ruột ra khỏi nhà? Có ngoại tình? Ít nhất vợ anh có đi làm chứ không phải hoàn toàn chỉ ở không chơi. Vợ anh có tới 2 bằng đại học và một bằng thạc sĩ. Vợ anh có chăm sóc con cái và làm việc nhà chỉ là không khéo như ý của anh mà thôi. Chỉ với việc anh mang so sánh vợ anh với vợ anh Đức tôi đã thấy anh quá khắt khe với chị rồi.
Tôi không cho rằng vợ anh hoàn toàn đúng, nhưng tôi thấy dù những gì anh nói là đúng như anh nghĩ thì nó cũng không chắc là đúng hoàn toàn với sự thật. Vì khi thương trái ấu cũng tròn, khi ghét thì trái bồ hòn cũng méo.
Tôi rất bất ngờ khi anh thấy mọi việc rất ổn đã hơn 10 năm và chỉ khi người giúp việc không còn thì anh mới thấy bất ổn và đòi ly dị với vợ. Như vậy thì anh đâu có cần vợ. Có thương yêu gì? Chỉ cần người giúp việc mà thôi. Nếu anh biết thương vợ thì anh sẽ thấy có thể thông cảm được. Chị ấy sung sướng từ nhỏ, sau khi lấy chồng không bao lâu thì có người giúp việc. Đã gần 40 tuổi mà không phải làm việc nhà thì bây giờ làm không được khéo cũng đâu phải là chuyện lạ.
Nếu thật sự không thể đảm nổi việc nhà thì cứ tìm người giúp việc khác. Có gì đến phải ly hôn? Không phải tôi cản việc anh ly hôn với vợ vì nếu anh đã không yêu chị ấy nữa thì ly hôn cũng đúng thôi. Ý tôi ở đây chỉ cho rằng lý do anh đưa ra là không chính đáng.
Tôi biết rất nhiều người phụ nữ không khéo việc nhà, nhưng chồng họ vẫn bao dung và họ vẫn hạnh phúc. Không phải ai cũng hoàn hảo cả đâu và anh cũng đừng cho rằng đảm đang việc nhà là một việc dễ làm. Thật ra ở thời buổi này tìm được người đảm đang là khó lắm.
Tôi thì chịu không thể đảm như anh muốn được. Phải dạy thật sớm, lo cho con cái ăn sáng, đưa con đi học, xong phải đi tập thể dục, rồi đi chợ sớm để mua thức ăn tươi. Sau đó thì đi làm. Thật không biết buổi sáng có được bao nhiêu thời gian mà phải làm nhiều chuyện tới như vậy.
Tôi nghĩ làm vợ anh thật khó quá. Ngoài bị bắt làm đủ việc, lại còn bị la mắng, lúc nào cũng bị chê bai, và tát tay nữa chứ. Anh rất may mắn có người vợ thật hiền lành và dễ ăn hiếp. Thật ra anh nên nghĩ lại, khi anh có thể ăn hiếp chị thì việc chị ấy khi đi làm bị những người mới ra trường sai vặt cũng là chuyện thường thôi.
Còn về chuyện chị ấy hay nhắc đến tiền, tôi không cho rằng vì chị ấy tham tiền như anh nghĩ. Phụ nữ thường là người quản lý toàn bộ tiền bạc và chi tiêu trong gia đình, nhưng anh chỉ đưa chị tiền chợ và tiền học cho con cái. Còn những thứ khác thì phải yêu cầu anh mới cung cấp. Chị ấy ở nhà chẳng có đặc quyền của người vợ, thì đương nhiên là sẽ cảm thấy không an toàn, cảm thấy khó chịu.
Tôi thấy anh có thành kiến và quá khe khắt với vợ. Nếu anh cho rằng chỉ cần cung cấp đầy đủ cho gia đình thì anh đã sai, con người ta không chỉ cần có bao nhiêu đó. Cái mà chị ấy không được khi lấy anh là sự tôn trọng và tin tưởng từ người chồng. Anh lúc nào cũng thấy mình tài giỏi và không coi vợ ra gì.
Cho dù chị ấy có bao nhiêu bằng cấp anh vẫn cho rằng chị ấy thiếu kiến thức, rằng anh không cần bàn bạc công việc với chị ấy, rằng chị ấy không thể quan lý được tài chánh trong gia đình, rằng công việc của chị không có gì là quan trọng... Anh có bao giờ nghĩ tại sao chị ấy rất thích giúp người khác? Tôi cho rằng vì chị ấy còn được họ khen, còn với anh toàn là chê bai.
Mong anh bình tâm suy nghĩ lại. Tôi không thấy việc bất hòa trong gia đình anh là quá lớn lao. Có lẽ anh nên cho chị nhà đọc những gì anh đã viết. Tôi tin rằng nếu con tình cảm, nếu vẫn yêu thương gia đình thì chị ấy có thể khá hơn trong việc gia đình cũng như chăm sóc chồng con.
Chúc anh chị và các cháu hạnh phúc, đừng vì chuyện nhỏ mà xé ra to.