Người gửi: Nguyễn Xuân Cường,
Gửi tới: Ban Văn hoá
Tiêu đề: Tôi ủng hộ ý kiến cho rằng lời thoại phim Việt Nam rất kém!
Xem phim Việt Nam khi thấy nói chuyện là hầu như không làm được việc gì nữa, nhiều khi hai người đang làm việc mà nói chuyện thì y như rằng họ không làm việc nữa, một người khoanh tay đứng dựa vào bàn và hai người bắt đầu câu chuyện triết lý chẳng gần gũi với đời thường chút nào hết.
Về cách diễn đạt lời thoại, trình độ lồng tiếng của ta cũng tương đương với lời thoại. Hạn chế về nhân lực, nhiều giọng nói trở nên quá quen thuộc mà cách nói thì nhạt nhẽo. Giống như kịch nói nhưng lại chẳng như kịch nói, tôi thà xem một vở kịch nói còn hơn bởi tính kịch trong lời thoại và cách diễn đạt đã kịch hoá lên một cách mạnh mẽ, và tôi hoàn toàn chấp nhận điều đó đối với kịch. Nhưng phim thì khác, phim phải thật hơn, phải đời thường hơn mà vẫn toát lên được tâm hồn của tác phẩm, vẫn là một tác phẩm hay, kịch tính và lôi cuốn.
Và trời ơi, trên phim miền Bắc thì hầu hết các nhân vật đều nói giọng Hà Nội, dù có đang đóng phim về một vùng dân tộc thiểu số, chỉ thay các từ thông dụng bằng từ của người dân tộc. Phim miền Nam thì toàn tiếng Sài Gòn... Ôi, họ định đồng hoá âm điệu của cả miền hay sao vậy?
Tôi quê ở Thái Bình, và có lần tôi xem một bộ phim đóng về Thái Bình, diễn viên vô tư gọi "bá" đối với các bác (trai và gái), trong khi đó, ở Thái Bình cũng như nhiều tỉnh khác, chỉ gọi bác gái là bá mà thôi.
Nhiều lúc tôi lại thấy các em nhỏ trong phim nói những câu rất "Tây", các câu mà các dịch giả thường dịch trên phim Mỹ. Cách nói đó phù hợp với Tây mà đâu có phù hợp với ta, phải không các bạn?