Anh, Mỹ là những nơi mà người ta thường nhắc đế🉐n khi ám chỉ về độ giàu có, độ phát triển, độ ‘xịn’…
Trong lòng mỗi chúng ta, hẳn ai cũng có một nơi ꦿđể ngưỡng mộ, để gửi gắm những mơ mộng về 🐽tương lai.
Đối với tôi, đó là London. Thật may mắn khi tôi là một đứa có năng khiếu về ngoại ngữ, giây phút mà tôi được thầy giáo dạy Anh khen lần đầu tiên cღũng chính là giây phút mà tôi bắt đầu mơ về London.
Lên lớp 5, nhà tôi mua máy tính để bàn, mẹ chọn gói Internet tốc độ siêu mạnh, t𝔍ất nhiên là vô cùng hào hứng đối với hai an hem tôi. Những keyword đầu tiên tôi gõ vào hỏi bác Google không gì khác ngoài “England”. Khung cảnh hiện đại củ💞a nước Anh làm tôi ngây ngất, hy vọng trong tôi càng lớn. Tôi từng nghĩ đến cảnh xách vali ra sân bay… nó làm tôi hồi hộp nôn nao không tả xiết.
Thế nhưng, bằng một cách nào đó, động lực trong tôi bị mất dần, lớn lên tôi chọn sư phạm Lý, học tại Việt Nam thay vì đi du học. 🐟Khi thấy cuộc thi này, những bồi hồi tuổi thơ tôi vụt trở lại. Rằng tôi thực sự muốn, muốn lắm. Hiện giờ, tôi lại học Ngoại thương. Trước sau gì, tôi cũng sẽ cố một lần đặt chân đến tương lai, trước khi mình già nua. 🥂Nhưng, chạm đến giấc mơ của mình càng sớm không phải là càng hạnh phúc sao
Vì tôi, vì tuổi thơ, vì n♏hững cảm xúc bồi hồi của tuổi đôi mươi… London, đợi mì🤪nh nhé!