Tôi và em quen rồi yêu hơn bốn năm, đủ để cả hai hiểu nhau hơn. Em là người con gái rất ngoan, biết suy nghĩ, lo lắng cho tôi và yêu tôi rất nhiều nữa. Tôi trong tay chẳng có gì, sự nghiệp dang dở, dẫu vậy em luôn bên cạnh động viên tôi. Trong khoảng thời gian đó chúng tôi có biết bao kỷ niệm đẹp. Những lúc khó khăn hai đứa chỉ có cơm rau và bát canh, cùng nhau rong chơi trên những nẻo đường, cùng làm những gì hai đứa thích, cùng bỡ ngỡ với tình yêu đầu.
Yêu xa nên giữa chúng tôi có biết bao sóng gió, giận hờn. Lúc trước em còn bồng bột, đi chơi với người khác nhưng chưa đến mức nào. Em cũng kể tôi nghe và khóc, rồi tôi bỏ qua tất cả. Riêng tôi từ lúc quen em đến giờ chưa từng để ý người con gái khác, chưa từng đi riêng với ai cả. Tôi có thể tự hào vì mình là người chung tình.
Yêu xa nên chúng tôi tranh thủ từng chút thời gian để gặp nhau, có khi chỉ là một ngày. Đôi lúc em làm tôi buồn và giận vì em đi chơi với người khác, vì em để người khác nắm tay, tôi chỉ muốn dừng lại nhưng trong thâm tâm vẫn yêu em lắm. Em lại chạy đến bên tôi, rồi mọi chuyện được giải quyết trong vòng tay của em.
Yêu xa nên tôi luôn nghi ngờ em từ dạo đó. Tôi luôn lo lắng bị em lừa dối, cũng áp đặt em nhiều thứ nữa. Tôi cảm thấy mình chỉ biết ức hiếp và bắt nạt em, chưa hề nghĩ cho em nhiều như em đã nghĩ cho tôi. Tôi biết mình thật ích kỷ, chỉ muốn em là của riêng, thế giới của em chỉ có tôi. Nghĩ lại thật nực cười!
Yêu xa nên chúng tôi gọi điện, nhắn tin kể cho nhau nghe chuyện hàng ngày, không ngày nào không gọi, nó đã trở thành thói quen suốt bốn năm qua. Gần đây có lẽ do công việc nên thời gian em gọi cho tôi ít đi. Tôi lại không biết nghĩ cho em, chỉ biết trách móc và chọn cách giải quyết im lặng để em nhớ tôi nhiều hơn. Em gọi điện và tôi chẳng thèm bắt máy. Chỉ ba ngày sau em trở thành con người khác. Giờ em nói không muốn yêu, không muốn gặp tôi nữa, chỉ muốn ở một mình một thời gian.
Tôi đã hiểu ra mình bỏ mặc em quá nhiều trong thời gian dài. Tôi đã đến bên em, nói rất nhiều nhưng em vẫn quyết giữ ý định đó. Em bảo tôi rằng không cần ai nữa. Có lẽ tôi làm em quá mệt mỏi chăng? Tôi đã gặng hỏi em ꧟có chuyện gì nhưng em vẫn bảo không có gì cả. Thực sự tôi cũng không thể tin được sao em lại thay đổi như vậy. Tôi hiểu rõ tình cảm em dành cho mình lớn như thế nào. Giờ ngay cả nói chuyện với tôi em cũng không muốn nữa dù tôi vẫn cảm nhận được tình cảm em dành cho tôi. Không có em tôi không làm được gì cả. Giờ tôi mới nhận ra mình thật ngu ngốc, thật ích kỷ. Em bảo cho em thời gian để nghỉ ngơi nhưng tôi không làm được, điều đó rất khó đối với tôi. Tôi cần lắm một lời khuyên.
Nam