Ngẫm lại đời mình, tôi thấy thật may mắn và hạnh phúc vì đang nắm giữ một tiểu vũ trụ cho riêng mình. Thế giới của tôi do má tạo nên. Ba mươi lăm tuổi, tôi đã đủ trưởng thành để 🎃gánh vác cuộc đời và tự đứng trên đôi ch🥀ân của mình. Thế nhưng khi về nhà với má, tôi vẫn muốn bé lại để được má yêu thương, dạy bảo như ngày ấu thơ.
Cuộc đời của má là một câu chuyện dài mà đứa con gái út là tôi vẫn luôn ghi nhớ, chắt chiu từng hình ảnh, từng mẩu chuyện nhỏ. Từ một cô giáo trẻ sinh ra trong gia đình khá giả, má về làm vợ của ba nhờ sự mai mối của người bác họ. Anh hai tôi ra đời khi đất nước vừa mới thốnඣg nhất. Lúc ấy, ba làm vườn tại Tiền Giang, má thì dạy học ở Cần Thơ. Thương con, không muốn con thơ thiếu vắng hơi mẹ, má từ bỏ phấn trắng, bảng đen để về quê làm người nông dân.
Anh ba, anh tư và tôi lần lượt ra đời, gánh nặng đè trên đôi vai má ba. Để nuôi cไon, lo cho con ăn học thành tài, ba má đã trải qua biết bao công việc từ ඣtrồng dưa, trồng hành đến nuôi gà, nuôi lợn, đan cần xé, nổ cốm, bán tàu hủ non, bán bánh tiêu, sữa đậu nành...
Những ngày mưa, má bơi chiếc xuồng 🔥nhỏ từ cù lao Tân Phong sang tận chợ Cái Bè buôn bán. Con nước chảy siết như thử thách đôi bàn tay và sự kiên trì của má. Xuồng nhỏ chao đảo giữa sóng gió, má vẫn vững tay chèo vì đàn con. Tôi lಌớn lên trong sự hy sinh thầm lặng đó của má và trân quý vô cùng những ân tình mà má dành cho mình.
Hiện tại, má tôi đã bước vào tuổi bảy mươi. Má khô꧂ng còn vất vả buôn bán tảo tần sớm hôm nữa. Cuộc sống đã an nhàn hơn xưa. Hơn hai mươi năm ăn chay trường, má luôn nhìn đời bằng sự lạc quan, tin yêu và hoan hỷ với mọi người xung quanh. Mỗi buổi sáng, má thức dậy đọc sách, ghi ché▨p những lời hay ý đẹp vào sổ tay. Nhờ vậy, má rất minh mẫn và tinh tế.
Má yêu thiên nhiên, cây cỏ, hoa lá, dành nhiều thời gian chăm sóc vườn cây ăn quả mà ba để lại khi qua đời. Những trái chín má thu được như món quà thiên nhiên dành tặng cho người làm vườn chăm chỉ. Trong cuộc sống hàng ngày, mỗi cử chỉ, sự đối đãi, nhân cách, phẩm hạnh của má chính là tấm gương, là hình mẫu để tôi học theo. Mỗi ngày, sau những giờ dạy ở trường, tôi đều muốn về 𒉰sớm ăn bữa cơm cùng má.
Thế giới của các bạn có thể bao la rộng lớn nhưng với tôi, thế giới của tôi chính là má và tôi yêu thế giới ấy bằng tình yêu thuần khiết nhất. Tôi nhớ thiền sư Thích Nhất Hạnh trong đoản văn Bông hồng cài áo có viết: "Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là m🐲ột chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành. Con trẻ thiếu tình thương thì không lớn lên đưꦜợc. Người lớn thiếu tình thương thì cũng không lớn lên được. Cằn cỗi, héo mòn".
Má chính là suối nguồn yêu thươngꦚ không bao giờ vơi cạn của tôi. Tôi không mơ ước những điều xa hoa, chỉ ước mong má tôi sẽ luôn sống thật hạnh phúc, khỏe mạnh bên chúng tôi - những đứa con yêu quý của má.
Trầm Thị Thủy Tiên