"Khi nào bây lấy chồng đây, có ai thương không vậy? Thằng đó ở đâu, sao không thấy nó ghé chơi...". Những ngày cuối tuần, má cứ hỏi con hoài về chuyện lứa đôi. Cũng phải thôi, ở tuổi 60, thay vì chiều chiều ngồi đưa võng, trông cháu thì má vẫn phải nhọc nhằn đồng án, cơm nước. Má cứ so sánh hoài con gái nhà hàng xóm có kẻ đón người đưa, má lo gái mình duyên phận hẩm hiu. Con ▨đùa, lấy chồng rồi ai ở với má. Con đi rồi má có buồn không?
Chị - vừa tròn 30, vẫn sớm hôm đi về một mình. Má thương, nhiều 🃏đêm liền trằn trọc mất ngủ. Má giục hoài, không lo lấy chồng sớm, tao chết rồi ai giữ con cho chúng bây đi làm? Chị cười, con út nó mới ra trường, để nó ổn định rồi con hẳn tính... Vậy là, thêm một nỗi lo bâng quơ, bao giờ ✅hai đứa lấy chồng?
Má, cả một đời tận tụy vì gia đình. Năm con 15 tuổi, anh trai bị tai nạn nặng. Má gào thét như người mất hồn. Lần anh trở về từ bệnh viện, anh chẳng còn đủ "tỉnh táo" như bao người bình thường. Má vẫn thế, cứ lặng lẽ chăm sóc, dõi theo bướ﷽c chân "ngây dại" của anh từng ngày. Mỗi trưa, anh lon ton bên chân má: "Có cơm chưa má ơi, má, hôm nay mình ăn món chính là gì..." Nào ai biết rằng, anh tôi năm ấy đã 40 tuổi đời. Nào ai biết rằng, trong lòng người phụ nữ ấy quặn thắt từng cơn. Sinh con ra buốt cả ruột dạ, để rồi 40 năm sau, thi thoảng người ta vẫn thấy bóng dáng người mẹ đi tìm con thấp thỏm giữa những trưa hè oi ả: "Cô ơi, có thấy thằng Ch nhà tôi đi đâu không...?"
Năm con 22 tuổi, anh trai mất. Má khóc cạn nước mắt. Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, má chẳng thể ngờ thằng con mình dứt ruột đẻ ra số kiếp lại ngắn ngủi đến thế. Chiều chiều, má vẫn lặng lẽ hái rau, trồng cà, tranh thủ ra mộ thắp hương đứa con vắng số. Má thỏ thẻ với con 🦩dâu: "Ráng ở vậy mà nuôi hai đứa nhỏ nha con"...
Má, đã đôi lần đỏ hoe đôi mắt vì con dâu, chẳng phải vì bị ai ăn hiếp đâu. Má thương con dâu không hết, làm sao nỡ la♚ rầy chúng nó. Suốt ngần ấy năm làm mẹ chồng, má trải đều tình thương cho ba cô con dâu. Tính nết từng đứa thế nào má biết rõ, cãi vã lớn tiếng nhỏ to rồi cũng âm thầm cho qua. Má bảo: "Ba mẹ chúng nó chăm lo đường hoàng, về đây mình cũng phải coi như con cháu trong nhà..."
Má, là người vốn dĩ cứ lo hoài những chuyện vẩn vơ. Má sợ🥂 bát mì ngoài chợ không đủ cho bữa sáng của ba. Má sợ những lần to tiếng sẽ làm ba lên cơn đau tim. Má sợ rằng đêm hôm trở trời ba lại khó thở, sợ một mai ông đi để bà ở lại một mình không còn ai sớm khuya trò chuyện... Thế đấy, tóc má cứ bạc dần theo🅰 năm tháng. Đôi vai hao gầy vẫn đi về trong sương gió...
Người ta cứ bảo, phụ nữ sinh ra là để 𝐆yêu thương. Nhưng có lẽ, đi qua cái dốc bên kia 🌺cuộc đời, má của con vẫn chưa một lần được sống an yên. Cả một đời ấy, nhọc nhằn quá phải không má. Nếu ngày mai chị em con lấy chồng, đừng khóc nghe má....
Võ Thị Thanh Vi