Tôi xuất thân trong một gia đình không lấy gì làm khá giả nếu không muốn nói là khá khó khăn, chật vật. Chính vì luôn sống trong khó khăn nên trong đầu tôi hình thành hai chữ làm giàu. Ra trường với tấm bằng đại học chuyên ngành kỹ thuật điện tôi cố gắng trở về quê hương để xin việc làm, cũng vì là con đầu muốn được gần bố mẹ để tiện đường chăm sóc bố mẹ lúc trái gió trở trời.
Tôi không thể xin vào nổi một công ty nào trong hơn 10 bộ hồ sơ đã nộp ở miền quê nghèo khó toàn nắng và gió này, đành gác chữ hiếu lại để làm ăn và lo cho bản thân, coi như cách báo hiếu bố mẹ. Ngày bước chân vào Sài Gòn tôi còn nhớ như in lời dặn của bố: "Ráng thành người con nhé, còn tiền bạc không hẳn quan trọng, sức khỏe mới là cái quý, với tuổi đời của con bây giờ chưa phải lúc để làm giàu".
Khác với ở quê tôi, Sài Gòn xa hoa tráng lệ. Trong một lần đi làm tôi vô tình gặp một người là đồng hương nhưng khác biệt ở chỗ tôi là công nhân còn anh ấy là phó tổng giám đốc thành đạt. Tình đồng hương xứ người cực kỳ thiêng liêng nên tôi và anh vô tình trở thành anh em lúc nào không ai hay. Anh em tâm đầu ý hợp và rất sòng phẳng trong mọi chuyện. Ngày định mệnh ấy đã thay đổi cuộc đời tôi.
Anh nói muốn tôi về Đà Nẵng học một khóa học quản lý, sau đó về Hà Tĩnh để quản lý xưởng sản xuất của anh (anh mở công ty riêng được 5 tháng). Tôi lập tức đồng ý không do dự bởi nếu không thành tài thì tôi cũng được làm việc tại Hà Tĩnh quê hương mình và gần bố mẹ. Sau 3 tháng tôi được lệnh trở về Hà Tĩnh với chức danh là thủ kho của công ty. Sau đó tôi được chuyển sang phòng kinh doanh, công việc tôi không hề được học qua, có thể nói là mù tịt.
Anh động viên, gắng lên em, đừng đi trên đường bằng phẳng, nó phải nhấp nhô và có sóng. Chuyển qua phòng kinh doanh một tháng tôi mới biết mình nhận được quá nhiều. Không hiểu là do may mắn hay tôi có năng khiếu kinh doanh nhưng chỉ một tháng thử việc đã ký được 2 hợp đồng lớn và vô số hợp đồng nhỏ cho công ty. Tháng đó tôi nhận được 27 triệu tiền lương và phần trăm doanh thu của mình. Tôi đã khóc vì không nghĩ mình có thể kiếm được số tiền đó trong một tháng.
Chưa vui được bao lâu tôi lại phải hứng chịu một quyết định khó hiểu nhưng đầy tính toán của anh. Tôi phải vào Đà Nẵng ngay lập tức sau khi nhận lương tháng đầu tiên. Choáng váng, đó là cảm giác của tôi lúc đó. Công việc tôi phải làm đó là quản lý kinh doanh khu vực Nam miền Trung, hỗ trợ tất cả các chi nhánh và trực tiếp điều hành chi nhánh Đà Nẵng mới mở, chưa hề có giám đốc. Anh lại vỗ vai tôi và nói những gì em học ở Đà Nẵng trước đây giờ là thời điểm để dùng nó.
Có lẽ sự sắp đặt hoặc ông trời tạo ra sự may mắn cho tôi để rồi tôi cảm thấy bình thường hóa việc được cho là kinh doanh. Tôi nhanh chóng làm tốt dưới sự nể phục của tổng công ty. Chính ban giám đốc cũng không ngờ tôi lại có thể làm được như thế. Doanh thu của Đà Nẵng và các chi nhánh tôi đi lên nhanh chóng, họ đã giao cho tôi toàn quyền quyết định về giá thành mà không cần gọi điện và gửi mail về ban giám đốc khi đàm phán với khách hàng.
Tôi trở nên giàu có với những khoản thu nhập kếch xù mà có lẽ chỉ nằm mơ mới nghĩ ra nó. Trong mắt đồng nghiệp tôi là một người quản lý gương mẫu dù tuổi đời rất trẻ, trong mắt bà con hàng xóm láng giềng tôi là đứa con ngoan khi gửi tiền rất nhiều cho bố mẹ. Hàng xóm láng giềng cũng đến và nhờ tôi xin cho con họ được vào công ty làm công nhân và tôi chắc chắn không từ chối vì thương người.
Sáu tháng được vẫy vùng ở Đà Nẵng tôi tích cho mình được 700 triệu và cuộc sống cứ bình thường như thế, đi có kẻ rước về có người thưa, tôi bắt đầu thay đổi. Trong một lần trở về họp Ban giám đốc và chi nhánh, tôi vô tình ngồi cà phê tâm sự với trưởng phòng kinh doanh Tổng công ty và giám đốc sản xuất. Ba anh em vẫn liên lạc với nhau nhưng chưa có dịp tỉ tê tâm sự. Hai anh mở lời lập công ty riêng, mời tôi cùng tham gia. Ba người sẽ đóng số vốn bằng nhau để khỏi có suy nghĩ và ganh tỵ. Người nắm công ty sẽ đóng thêm 10% chênh lệch giữa ba người để điều hành.
Tôi đã suy nghĩ và trình bày toàn bộ sự việc cho bố mẹ. Bố tôi nói sẽ tôn trọng mà không phản bác. Còn mẹ một mực từ chối chuyện đó và ngăn cản đến cùng. Mẹ sợ tôi làm với hai người hơn mình 6 tuổi, đều ở Hà Nội dễ bị lừa vì lúc đó tôi còn quá trẻ, mới chỉ 24 tuổi.
Tôi vẫn quyết theo con đường đó. Ngày viết đơn xin nghỉ việc chính anh đồng hương chết lặng, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Anh hỏi tôi lý do, tôi chỉ im lặng, anh chạy xe hơi về nhà bố mẹ tôi để tìm hiểu thực hư chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng anh cũng đồng ý với lá đơn xin thôi việc của tôi. Tôi tự do nhưng trước lúc ra, anh nói một câu đến giờ tôi vẫn đau: Em hãy quay lại đây nếu có gì đó xô ngã em.
Toàn bộ số vốn tôi có được khi đi làm đã góp cùng hai anh kia để đổ vào công việc mới với bao hy vọng. Rồi ở Hà Nội hay Sài Gòn thì chuyện trong kinh doanh "Cá lớn nuốt cá bé" là bình thường, công ty chúng tôi đã bị nuốt chửng vào vòng xoay đó. Thiếu vốn tôi phải gọi về nhà cầu cứu bố mẹ để cứu sống và vực dậy công ty. Từ chỗ có đồng ra đồng vào, đủ mọi thứ, giờ tôi đã lôi bố mẹ mình vào chính vòng xoáy kinh doanh do mình tạo ra.
6 tháng tồn tại trên thị trường, công ty tôi biến mất. Phá sản! Hai từ này tôi chưa hề nghe nhưng đến lúc nghe đã quỵ xuống, không đứng nổi nữa. Ba anh em chết lặng nhìn "đứa con" của mình xóa sổ và số tài sản của ba người cùng vô số người thân liên quan đã không cánh mà bay. Ngày đó tôi mất ăn mất ngủ, không dám về nhà gặp bố mẹ. Đến khi về nhà nhận lỗi, bố chỉ động viên là đàn ông chí ở bốn phương, thất bại thì làm lại.
Hai tháng trời tôi không ra khỏi nhà bởi sự thất bại của mình đã ảnh hưởng đến gia đình với số nợ không hề nhỏ. Từ không thành có và giờ là từ có thành không. Tôi chẳng có lời nào để dám khuyên các bạn đang có ý định kinh doanh nhưng đúc rút ra được một số điều, hy vọng các bạn có thể nhìn vào đó để quyết định được tương lai của mình. Đó chính là sự thận trọng trong kinh doanh, đam mê làm giàu phải có cơ sở. Một khi đã buông chèo thì đừng nên cố gắng cứu nó bởi vì càng cứu bạn sẽ càng đắm, đắm sâu trong vòng xoáy nợ nần.
Cảm ơn các bạn đã đọc những dòng trên của tôi.
Huy