(Bài viết Ý Kiến không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com.)
Việc được học ở trường💃 chuyên là một sự may mắn và cũng là một sự nhục nhã củ♈a tôi, nó ảnh hưởng rất nhiều đến con người tôi sau này.
Hy vọng câu chuyện của tôi sẽ làm thay đổi suy nghĩ của một bộ phận lớn các bậc cha mẹ khi đọc bài viết này, đừng để con bạn trở thành nhữꦺng công dân không như chúng mơ ước và không đúng với khả năng của chúng.
Tôi kết thúc những năm tiểu học với một tuổi thơ đẹp, nhiều bạn tốt, thành tích học tập tốt với nhiều năm liền đạt học sinh giỏi tỉnh. Nếu như ở huyện điều đó thật xuất sắc, nhưng từ năm lớp bốn, khi học cùng với các anh chị lớp năm ôn học sinh giỏi, tôi đã cảm thấy tôi không giỏi, và tôi cần các ꦐmục tiêu cao hơn để phấn đấu.
>> 'Ngành giáo dục cần giáo viên 🗹giỏi hơn trường chuyên lớp chọn'
Lớp sáu tôi chuyển lên thành phố theo gia đình, hồ🐭 sơ của tôi được chọn vào trường chuyên. Nhưng khi thi chọn vòng hai để vào lớp chuyên mà tôi thích, tôi đã không đậu. Các bạn ở thành phố rất giỏi, còn tôi tự nhân thấy mình không như những gì người thân vẫn tung hô.
Tôi xin bố mẹ tôi không học đội tuyển gì cả, mà cố gắng theo môn chuyên mà tôi chọn. Nhưng bố mẹ tôi đã quá quen với việc tôi là một học sinh giỏi tỉnh, ép tôi theo một môn chuyên dễ hơn, khả năng đạt giải cao hơn. Tôi vẫn là học sinh giỏi tỉnh ba năm liền vì môn đó với tôi là quá dễ. Có thể tôi là một người dễ tính vào thời điểm đó, là con ngoan trò 💯giỏi, và tôi đã định hướng tương lai của mình theo môn chuyên này.
Tôi đã đặt mục tiêu thi vào trường chuyên cấp ba theo môn chuyên này của tôi. Nhưng cuộc꧂ sống không như tôi mong ước và tôi tiếp tục phải rẽ hướng theo yêu cầu của bố mẹ. Bố mẹ xin cho tôi vào môn chuyên mà từ hồi cấp Một tôi thích, với mục tiêu vào lớp cấp ba chuyên của môn đó.
Tôi rõ ràng không phải là thiên tài. Có những bạn tôi biết thừa khả năng thi đỗ tất cả các lớp chuyên, nh🌼ưng tôi thì không, tôi biết khả năng của mình. Một lần nữa tôi theo bố mẹ và điều đương nhiên là tôi trượt chuyên (mặc dù tôi đã không muốn thi vì biết mình sẽ trở thành trò cư🍰ời trong mắt các bạn).
Tôi nộp hồ sơ thi vào một trường cấp ba tốt nhất thành phố ꦍ(chỉ sau trường chuyên), và đỗ vào lớp chọn. Tôi rất vui mừng và nghĩ rằng từ đây mình sẽ được tự chủ số phận của mình. Vậy mà không hiểu vì cách nào, tôi vẫn lọt được vào lớp chuyên tốt nhất của trường chuyên, trong ánh mắt ngờ vực, khinh bỉ, tò mò của các bạn cùng khóa. Tô🐷i nhập học trong một sự nhục nhã và luôn phải gồng mình lên để theo kịp các bạn.
>> Trường chuyên có là trụ cột giáo dục
Mặc dù 1/3 lớp là những nꩵgười bạn cấp một của tôi ngày x𓆉ưa, nhưng tôi vẫn bị mọi người cảm thấy phiền cho họ (tôi đâu có oan). Tôi cố gắng học tập và không dám tham gia một hoạt động ngoại khóa nào của lớp, mặc dù sau này bạn bè mở rộng vòng tay với tôi, nhưng sự tự ti không thể khỏa lấp được. Tôi học miệt mài và có khoa học với mục tiêu thi đại học điểm cao, và tôi cũng thành công.
Các bạn tôi đặt mục tiêu rất cao: Du học, thi điểm tối đa 30/30 để được du học, ôn thi lớp tài năng các trường top, ôn thi lấy học bổng toàn phần FPT. Tôi mặc dù không được bằng các bạn, trong khi điểm thi các bạn trung bình môn là 9,5 - 10 thì tôi đạt trung bình môn 9 cả hai trường đăng kí thi, cũng là một sự an ủi vớ🧜i nỗ lực của tôi. (Các bạn đã từng thi đại học sẽ thừa biết là khoảng cách giữa điểm 9 và điểm 9,5 - 10 nó xa đến mức nào).
Nhưn🅷g tôi không được chọn trường đại học mà tôi muốn, tôi phải học trường mà tôi thi chỉ chống trượt, với lý do bố mẹ tôi thích tôi làm ngà🧜y ấy, không đủ tiền cho tôi học xa... Anh chị em tôi khuyên bảo tôi hết mức, ra đi để kiếm nhiều tiền hơn, nhưng tôi đã ở lại.
Tôi đã tự trách mình không đủ tự tin và quyết đoán để có thể quyết định tương lai của mình. Và giờ đây tôi làm ở cơ quan nhà nước, chuyên môn được nhiều đồng nghiệp công nhận, nhưng lương thấp, và chán chường vì con người tôi không hợp với phong cách của nghề này, của tổ chứཧc này, của tác phong làm việc này. Tôi không kêu ca, tôi sẽ thay đổi để cuộc sống ꦡtốt hơn, thậm chí là công việc.
>> Trường chuyên đóng góp nhân tài cho xã hội
Nhưng tôi ꦫmuốn viết câu chu🔯yện của tôi vì những lý do sau:
- 99% bố mẹ muố෴n con mình giỏi, hơn người nhưng 99% con trẻ không được như vậy. 1% dân chuyên họ rất giỏi, thông minh, đạo đức, hiểu biết rộng, họ sẽᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚᩚ𒀱ᩚᩚᩚ và đã là những công dân tinh hoa của đất nước. Quan trọng là ai đủ khả năng trả lương cho họ, tạo điều kiện cho họ phát triển. Họ xứng đáng với một mức lương cao và môi trường làm việc chuyên nghiệp.
- Nếu con bạn không đủ khả năng học chuyên, đừng cố. Sẽ có nhiều hệ lụy xảy ra với tâm lý con trẻ. Mặc dù học chuyên như tôi sẽ tiếp xúc được với thầy giỏi bạn tốt, luôn kích thích mình phấn đấu, nhưng sự𓃲 tự ti sẽ theo suốt 10 năm - 20 năm, thậm chí cả đời nếu không biết cách hóa giải nó.
- Tại sao các ☂bậc phụ huynh không hỏi con định hướng nghề nghiệp từ cấp 2? Thế hệ cũ như chúng tôi đã có định hướng cuộc đời từ khi 13-14 tuổi. Các em 2K hiện nay còn giỏi và năng động hơn nhiều, hãy cho chúng kiến thức để có thể đ𝓡ịnh hướng tương lai.
>> Tôi muốn ngăn cản khi ai đó định làm giáo viên
- Nếu con bạn thíc👍h làm nhà khoa học, thành những lao động chất lượng cao, thành nhà giáo giỏi, hãy cho con bạn học chuyên. Nhưng nếu con bạn thích đi buôn, sao không cho con bạn đi học ở cửa hàng, ở chợ. Nếu con bạn hát hay, muốn làm ca sĩ, hãy cho tham gia cung văn hóa.
Đã đến lúc các bậc cha mẹ 8x, 9x chúng ta nên có những quan điểm thực tế hơn cho mục tiêu của giáo dục con cái mình, đừng thụ động theo dư luận, truyền thông hay xã hội. Tương lai và hạnh phúc của chúng không cần để người khác nhìn vào, và cũng không cần phải tranh luận trường chuyên có nên tồn tại nữa hay không.
Cái gì còn đáp ứng n⭕hu cầu xã hội thì sẽ còn tồn tại, dưới mọi hình thức có thể của nó. Chúc các bạn cuộc sống vui vẻ và con cái thành đạt theo đúng khả năng của các bạn ấy.
>>Chia sẻ bài viết của bạn cho trang Ý kiến tại đây.
Xin Được Giấu Tên