Bạn đừng cười bởi mẹ thì ai mà chẳng🤪 yêu chẳng quý như⛎ng có lẽ mẹ tôi đặc biệt hơn (theo quan điểm cá nhân) những người mẹ khác. Mẹ có phương pháp dạy con mà khi dạy, tôi đều nghe theo.
Tuổi thơ của mẹ là những tháng ngày héo lạnh tình yêu thương của gia đình, mồ côi cha, mẹ đi lấy chồng, sống côi cút với bà nội đã già cùng cô em họ đồng cảnh n🧸gộ. Mẹ cảm nhận được nỗi đau thiếu thốn tình cảm từ rất sớm nên bây giờ mẹ🐼 dành tất cả tình yêu thương cho chúng tôi, mẹ muốn lấp đầy những lỗ hổng tâm hồn mà mẹ sợ những đứa con của mẹ sẽ có.
Mẹ dạy chúng tôi bằng chính cuộc đời của mẹ. Sống phải biết vươn lên, mẹ từ một đứa trẻ mồ côi tờ mờ sáng hông cắp rổ, vai vác cuốc lùi lũi giữa đồng mót từng củ khoai, khúc sắn mà người ta bới sót về ăn🍰. Từ một cô học trò trường cấp 3 Đông Hà, mẹ đã đi bộ ngày hơn bốn chục km để đi học, cuối tuần phải lên rừng chặt từng bó đót về bện làm chổi bán lấy tiền nộp học... Thế mà giờ đây, mẹ đã trở thành một bà chủ của một đại lý trà, có một ngôi nhà khang trang đẹp đẽ, một mảnh vườn rộng thênh thang, một cuộc sống trung lưu mà ai cũng phải ngước nhìn. Mẹ nói đó là nhờ đôi bàn tay và nghị lực.
Tôi không xấu hổ vì mẹ tôi không phải là một cán bộ nhà nước hay một nhân viên🍒 này nọ mà là một ngườ🎉i buôn bán, bởi mẹ tôi lao động bằng chính đôi bàn tay của mình. Mẹ dạy tôi trên thương trường cũng như trong cuộc sống thói lường gạt sẽ gạt ta ra khỏi guồng quay của cỗ máy phát triển.
Những khi tôi làm sai, bị mẹ đánh đòn, tôi ghét mẹ, nhưng giờ nghĩ lại những trận đòn mẹ đánh đã giúp tôi trưởng thành hơn. Kể ra thì từ hồi lên cấp hai đến giờ chưa lần nào mẹ đánh tôi. Mẹ nói “Con lớn rồi, nhận thức được rồi, đánh con chỉ gây thêm ác cảm”. Mỗi lần tôi sai mẹ không mắng chửi, nhiếc móc, mẹ chỉ nói vàꦑi câu, chỉ vài câu thôi mà nó còn làm tôi thấy đau hơn những trận đòn trước kia: “Con đã làm gì? Con cảm thấy thế nào về hành động đó của mình? Mẹ rất thất vọng về con!” chỉ có bấy nhiêu thôi cũng đã làm tôi thao thức mấy đêm liền.
Mẹ không ép tôi học, mẹ để chúng tôi tự nhận thức việc học của mình, mẹ lấy cuộc đời mình làm gương cho việc thiếu học. Có lần mẹ tâm sự “Lúc mẹ bằng tuổi con, mẹ cũng có nhiều ước mơ, hoài bão lắm nhưnꦿg cuộc sống không cho mẹ được toại nguyện, mẹ không có đủ kiến thức để ngồi dạy con🃏 học nhưng mẹ có đủ kinh nghiệm để dạy con làm người”.
Lời mẹ ấm áp thân thươ🤡ng quá mẹ ơi, c💙on sẽ cố gắng hết mình, không để phụ lòng mẹ đâu. Con của mẹ yêu mẹ nhiều lắm!
Võ Thị Thu Hiền
Từ ngày 19/8 đến 30/9, độc giả có thể tham gia cuộc thi viết "Những đôi tay kỳ diệu" do VnExpress cùng phối hợp tổ chức. Bài dự thi phải được thể hiện bằng 💃tiếng Việt có dấu, dài 500-1.000 từ, kể về những câu chuyện mang ý nghĩa nhân văn trong cộng đồng thông qua hình tượng đôi tay. Xem thể lệ chi tiết tại đây Gửi bài tham dự theo địa chỉ [email protected] hoặc |