Năm con 10 tuổi, ba và các bác cãi nhau, ba giận dữ ♈đập tung đồ đạc, hàng xó𝐆m phải can ngăn. Lúc đó người cô chỉ nhìn thẳng vào con và nói: "Tại mày là con gái, chứ mày là con trai thì mày đã ngăn được ba mày như vậy rồi".
Con không hiểu tại sao trong xã hội này, thế kỉ XXI con người ta vẫn mang tư tưởng trọng nam khinh nữ như thế. Và con từng nghĩ đó có phải là lý do mẹ luôn đối với con theo một cách khác từ nhỏ đến lớn hay không🐷? Mẹ chẳng bao giờ để con thiệt thòi với bạn bè, lo cho con ăn học đến nơi đến chốn nhưng từ trong t🃏hâm tâm con cảm nhận mẹ chẳng bao giờ lắng nghe con, thấu hiểu con.
16 tuổi con đi học xa nhà, trường không cho học sinh sử dụng điện thoại riêng, mỗi chiều chỉ có vài phút ngắn ngủi gọi điện. Con nghe tụi bạn gọi điện cho mẹ, kể từng chuyện nhỏ nhặt nhất hôm nay tụi nó♔ ăn gì, thầy nhận xét bài văn con làm ra sao. Đến lượt mình, con cũng muốn kể cho mẹ những câu chuyện như thế nhưng rất nhiều lần đầu dây bên kia chỉ vang lên câu: "Con gọi làm chi vậy?", "Còn gì không, vậy thôi nha".
17 tuổi, con đi học xa tranh thủ về Tết sớm trước một tuần với suy nghĩ ph❀ụ mẹ dọn nhà sớm, con mới biết chà cho gạch sàn mới. Nhưng con vụng về, làm mọi việc chưa tới. Tối hôm đó mẹ tức giận nói với ba con về sớm làm gì, sao không đợi Tết về luôn, chẳng làm được gì hết. Đêm hôm ấy con buồn và khóc rất nhiều, xuốngꦚ trường con quyết định không gọi điện cũng chẳng thèm nghe máy khi mà rảnh mẹ gọi.
Cũng năm 17 tuổi, con vì một sai lầm ngớ ngẩn của bản thân mà không thể đi tiếp kì thi học sinh giỏi quốc gia. Lúc nghe 🐲con khóc trong điện thoại, mẹ cáu giận bảo: "Ai biểu, đã dặn hoài sao không chịu nghe. Học đội tuyển làm gì, bây giờ hối hận chưa?".
Năm 18 tuổi, con b𒆙ước vào kì thi đại học quan trọng. Học đến nỗi bạn bè, mọi thứ xung quanh con đều thấy chán chường, mệt mỏi. Con thấy cô đơn kinh khủng, con chẳng biết chia sẻ cùng ai. 3 ngày, một tuần rồi nửa tháng con cũng chẳng thấy mẹ gọi con nhưng con cũng chẳng buồn gọi lại nữa. Có những 🐼đêm thức khuya học bài xong, con ra hành lang ngồi một mình, nhìn xa xăm mà nghĩ, không vui, không buồn, không cười, nhưng cũng chẳng khóc. Con chỉ nghĩ mình đang làm gì vậy. Mình đang ở đâu trong trái tim người khác.
Con cứ mang những dòng suy nghĩ, cảm xúc tiêu cực như thế cho đến một ngày, con cũng không biết kh🍌i nào nữa mẹ à. Không phải giống như trong bộ phim đứa con mới hiểu mẹ cho đến một ngày xảy ra biến cố lớn. Từng ngày c𓆏on lớn lên, từng ngày con nhận ra mẹ vẫn luôn yêu thương, luôn cố gắng thấu hiểu luôn chỉ là theo một cách khác.
Con biết mẹ vẫn rất quan tâm con từng chút m꧙ột khi con lên đại học có smartphone tối nào mẹ cũng gọi videocall để thấy mặt, hỏi con ăn cơm chưa. Con ngốc nghếch không nhận ra, không nghĩ rằng ngày học cấp 3, buổi chiều tối khi con rảnh là lúc mẹ bận nhất. Một người phụ nữ 2 con đều học xa nhà, chiều nào cũng xách nước cặn cho heo, phải đi bỏ rượu bán cho người kꦑhác, phải lo việc nhà, cơm nước cho ba và ông nội thì lấy đâu thời gian gọi hỏi thăm con từng tí một.
Con biết mẹ vẫn rất yêu thương con nhưng không bao giờ thể hiện ra bên ngoài giống như nhữ🌊ng bà mẹ khác. Con về nhà nghỉ Tết sau một tuần không nói chuyện với mẹ, mẹ không nói gì chỉ bảo chăn ra chưa khô, tối con qua ngủ với mẹ. Chỉ khi mẹ tưởng con ngủ say mẹ mới ôm con và nói: "Thương lắm á chứ, mà sao cứ giận hờn tui hoài". Đêm đó con đã khóc rất nhiều, đã ân hận rất nhiều.
Và con biết mẹ lạnh lùng, nghiêm khắc, không quan tâm con từng chút một như mẹ Nhã, mẹ Nhi... như vậy vì chỉ muốn tốt cho con, mẹ mong con mạnh mẽ, tự mình vượt qua, tự mình giải đối đầu mọi chuyện trong cuộc sống. Mẹ tôn trọng quyết định của con khi con nói sẽ học báo chí, cái nghề đầy những vất vả, cam go mặc ch🦩o người cô có bảo: "Báo chí cái gì, báo đời thì có".
Mẹ la mắng con khi con thất bại trong kỳ thi chọn học si🍌nh giỏi quốc gia vì mẹ muốn con phải tự mình mạnh mẽ vượt qua, đứngജ dậy từ sau mỗi lần vấp ngã. Không phải đọc một trang sách nào của người mẹ Do Thái mới thấm nhuần cách dạy con như thế. Từ chính những trải nghiệm của cuộc đời mình, mẹ hiểu thế nào là tốt nhất cho con.
Tại sao con yêu cầu mẹ phải thấu hiểu con khi con, khi ba vẫn chưa thấu hiểu mẹ. 20/10 - ngày Phụ nữ Việt Nam cũng chính là sinh nhật mẹ. Mẹ được bạn bè chúc mừng, tặng hoa mà quên mất việc phải làm hôm ấy. Ba nổi cáu và trách mẹ rất nhiều, thậm chí còn bảo mẹ: "Có gì hay ho lắm mà thích mấy cành hoa đó vậy". Mẹ chỉ biết khóc và nói: "Thích⭕ chứ, 20 năm rồi có ai tặng tôi bó hoa không?". Ngồi trong nhà, con lặng người mẹ mà nước mắt rơi khi nào không biết. Con trách sao con quá vô tâm, con hận mình sao quá ích kỷ mà không quan tâm, không cố hiểu mẹ. 20-10 không chỉ để nói lời yêu thương. 20-10, con muốn gửi lời xin lỗi đến mẹ nữa mẹ ơi!
Con không dám hứa mình sẽ thành công, công danh sự nghiệp rạng ngời trong tương lai. Con cũng chẳng dám hứa mẹ sẽ thấy con với chân dung một con người hoàn mỹ nhất. Nhưng con hứa trong hiện tại mỗi ngày sẽ cố gắng ꦑnhất có thể, sẽ 🌊tốt nhất có thể, sẽ hiểu, sẽ trân trọng từng khoảnh khắc mẹ ở bên con. Mẹ hãy tin con, mẹ nhé!
Lê Thị Huỳnh Như