Xung quanh tôi, nhiều người thường𒅌 thở dài khi nghe câu chuyện sống chung với mẹ chồng. Có những người mâu thuẫn đến cay nghiệt, tự ví đó là mối quan hệ khác máu, tanh lòng. Những lúc như vậy, tôi thấy may mắn vì lấy chồng hơn 6 năm nhưng chưa bao giờ chịu áp lực từ nhà chồng. Tôi chia sẻ câu chuyện của mình, mong những người nghe chuyện của tôi có suy nghĩ tích cực về mối quan hệ nhạy cảm này.
Là con dâu nhưng mẹ yêu thương, chăm sóc tôi như con gái. Mẹ☂ có hai con trai là chồng tôi và em trai anh. Mẹ sống tình cảm nên khi anh dẫn tôi về ra mắt, dù lần đầu gặp mặt nhưng mẹ đã coi tôi như con của mình. Tôi nhớ mãi buổi tối khi cùng anh ngồi chuyến xe dài về nhà chuẩn bị giỗ đầu bà nội. Sau khi trò chuyện cùng các bác, các thím cũng khuya muộn, mẹ giục tôi đi ngủ sớm.
Lần đầu tiên về ♏nhà bạn trai, tôi ngủ cạnh mẹ chưa biết bắt chuyện ra sao, nhưng mẹ đã hỏi chuyện, chia sẻ với tôi thoải mái, dễ chịu. Khi ngủ, mẹ cho tôi gối tay, y hệt như mỗi lần tôi ngủ cạnh mẹ đẻ của mình. Khi sắp ngủ say, tôi vẫn cảm nhận được mẹ âu yếm vuốt tóc, thơm trán tôi.
Mấy ngày ở quê qua nhanh, hai chúng tôi quay trở lại Hà Nội với công việc, cũng không có nhiều thời gian trò chuyện cùng mẹ. Mãi sau này về làm dౠâu, tôi mới được nghe các bác, các thím kể lại, rằng khi chúng tôi ra Hà Nội, mẹ ở nhà nhớ tôi nhiều. Mẹ cứ bảo ngư♔ời xa lạ đến nhà mà cứ như con gái mình. Mẹ nhớ mái tóc ngang vai, con người chân chất thật thà của tôi.
Ngày cưới, tôi khóc rất nhiều vì vừa xúc động, thương bố mẹ. Lúc đó, bố tôi mắt đã mờ, chân tay yếu ꧒nhưng vẫn cố gượng dậy tiễn tôi ra khỏi cửa lên xe về nhà chồng. Hình ảnh đó cứ theo tôi mãi, làm nước mắt tôi không ngừng rơi.
Đến tận khi xuống nhà trai tổ chức lễ cưới, tôi vẫn khóc không ngừng. Khi trao nhẫn cho tôi, mẹ lau nước mắt🍃 cho tôi nhưng rồi mẹ cũng khóc. Tôi hiểu mẹ khóc vì đồng cảm, thương tôi, mẹ ôm tôi rất chặt và luôn dặn "đừng khóc nữa con, mẹ thương".
Khi người nhà gái ra xe trở về, anh chị ôm tôi, tôi l🐼ại khóc nức nở làm cả hai cũng khóc theo. Tôi vẫn nhớ chị dâu tôi nói với mẹ: "Em nhà cháu còn nhỏ dại, lớn lên rồi đi học xa nhà nên nhiều cái còn vụng về, chưa biết, mong ông bà dạy dỗ em thêm". Mẹ ôm tôi để anh chị ra về rồi nói: "Bác cứ yên tâm, cháu như con gái của nhà tôi". Mẹ thương tôi không khác gì mẹ đẻ.
Mẹ bị say xe nặng, chỉ cần ngửi mùi ôtô là nôn nhiều, đau đầu, thậm chỉ chỉ ngồi ôtô quãng đường 20-30km là hôm sau mẹ mệt phải nằm nhà cả ngày mới đỡ được. Nhưng khi tôi có bầu Nhã Uyên và ở ngoài Hà Nội, mẹ vì nhớ thương vợ chồng tôi và em trai nên quyết ra thăm. 🦩Bố tôi thương mẹ đi xe nên chọn cho mẹ đi tàu. Nông Cống quê tôi cách ga Minh Khôi 15km mà chỉ có chuyến tàu lúc 12h đêm chạy qua ga là tuyến Hà Nội.
Mẹ chuẩn bị từng bó rau, qu🎉ả trứng, con gà, con cá đầm gói. 12h đêm, bố đưa mẹ bằng xe máy xuống ga, mẹ lên tàu ra Hà Nội 4h sáng. Khi chồng đón và đưa mẹ về phòng trọ, người mẹ xanh lét vì tụt huyết áp và mệt. Nhưng mẹ không hề than vãn, chỉ cười tươi vì được gặp các con, thấy tôi bầu bí khỏe mạnh. Mẹ tự tay nấu món tôi thích, dặn chồng tôi phải đỡ việc nhà cho vợ.
Khi sinh Nhã Uyên, chồng tôi vẫn ngoài Hà Nội. Nửa đ𝓰êm tôi trở dạ, bố mẹ đưa đi bệnh viện gấp nhưng tôi không sinh ngay. Mẹ ở lại suốt đêm, trò chuyện cùng✅ tôi, cùng đi bộ khắp hành lang bệnh viện. Mẹ dặn phải ăn nhiều, khi đau đừng khóc không là mất sức. Bố mẹ đẻ tôi ở xa, bố lại ốm nên tôi cũng không muốn mẹ tôi xuống khi chưa biết bao giờ mới sinh.
Khi tôi đau đớn nhất vì những cơn co thắt, gồng của con, không có mẹ đẻ, không có chồng ở bên, chỉ có mẹ, bố và các thím. Tôi khóc rất nhiều, mẹ luôn nhẹ nhàng bảo tôi: "Mẹ thương con mẹ, con cố gắng lên". Mẹ làm 🌼mọi việc chuẩn bị cho tôi sinh bé, chẳng nề hà. Mẹ run run khi nghe tiếng bé Uyên cất tiếng khóc đầu tiên.
Tôi sinh đêm muộn, tận sáng mai mẹ và chị dâu mới xuống, trưa chồng mới về nhưng tôi chưa giây phút nào 𒐪cảm thấy cô đơn, buồn tủi vì có mẹ túc trực ở bên. Mẹ chăm sóc, quan tâm tôi, đút từng thìa cháo, thay từng bộ quần áo. Mẹ không dám ngủ vì sợ tôi gặp hậu sản sau sinh. Nhữn𝔉g cử chỉ ân cần đó của mẹ, tôi không bao giờ quên và càng thêm trân quý mẹ muôn phần.
Mẹ đẻ ở với tôi chỉ được 9 hôm là phải về vì cháu nhà anh chị cũng còn nhỏ. Bố tôi không còn nhìn thấy rõ để tự sinh hoạt. Tôi muốn mẹ ở bên, không phải để mẹ chăm sóc mà đ🎐ược gần mẹ🌺 là điều hạnh phúc. Việc giặt giũ, cơm nước hay những việc khác, mẹ chồng tôi không nề hà điều gì, luôn bảo mẹ đẻ cứ ngồi chơi với tôi, với cháu, mẹ làm được hết.
Tôi khóc vì phải chia tay mẹ về quê. Mẹ chồng lại nhẹ nhàng ôm tôi và lau nước mắt, dặn đừng khóc khi mới sinh mà hậu sản, khổ cả đời. Có mẹ ở đây yê꧅u thương, chăm sóc, đừng suy nghĩ gì cả. Mỗi lần âu yếm bên cháu, mẹ luôn nói những lời yêu thương bà yêu con lắm, hát ru cháu bằng những lời ca dao âu yếm dạt dào:
Cánh cò bay lả bay la
Bay từ cửa Phủ bay ra cánh đồng
Chân trời thảm lúa mênh mông
Cò bay mỏi cánh sao không thấy bờ
Cò ơi ta hỏi thật cò
Cánh kia có mỏi cho nhờ đậu vai.
Bố chồng tôi bảo, bây giờ mẹ ru cháu còn 🦄hay hơn ngày xưa mẹ ru chồng con và em trai con. Mẹ kể rằng vì ngày xưa sinh chỉ ở với con được một🐻 tháng là phải ra ruộng, đi làm suốt ngày rồi, không có thời gian ôm ấp để ru con. Còn bây giờ có thời gian bên cháu, cháu còn yêu hơn cả con nữa nên mẹ phải ru hay hơn.
Tôi là🐻m ngành F&B, làm ca lúc sáng, chiều, công việc lại phải giải quyết rất nhiều vấn đề nên đ🔯ầu óc rất căng thẳng, nhiều lúc mệt chỉ thèm ngủ chứ không thèm ăn. Nhưng về đến nhà, kể cả là ở phòng trọ hay mỗi lần về quê, chưa bao giờ mẹ giao trọng trách tôi phải thế nọ, thế kia, phải dậy sớm dọn nhà.
Mẹ còn đỡ lời cho tôi mỗi khi có dịp🌜 lễ, giỗ, vì đêm trước tôi mới tranh thủ về khuya muộn nên sáng mai dậy sớm rất mệt. Mẹ thường bảo con cứ ngủ thêm tí rồi dậy sau, bảo các bác, các thím là cháu nó đi làm về mệt, lại đi xe đường dài, để cháu nó ngủ thêm rồi dậy dọn dẹp cùng mọi người.
Mẹ luôꦜn đỡ lời vì biết tôi chỉ làm quản lý về nhà hàng chứ không giỏi nấu nướng. Con dâu tôi vụng về lắm, sai rửa bát quét nhà thì làm giỏi chứ sai làm mâm cỗ chưa biết làm đâu. Mẹ vừa nói vừa cười, khiến tôi cũng cảm thấy đỡ lo khi mà mâm cỗ ở quê rất nhiều món trong khi tôi là đứa nấu ăn vụng về.
Mỗi khi vợ chồng tôi có giận nhau hay có mâu thuẫn, tôi chẳng bao giờ than thở kể lể với mẹ đẻ, mà toàn gọi cho mẹ chồng. Nhiều lần, mẹ đều đứng về phía tôi, bảo tại chồng tôi, không hiểu vợ vất vả sớm hôm, hy sinh bao điều. Mẹ yêu thương, bảo vệ tôi bất chấp vậy, còn tôi, chỉ cần ng🌞he mẹ bênh vực là tự nhiên bao nhiêu buồn bực tan biến.
Hình như chỉ cần được gọi điện chia sẻ với mẹ mới là điều tôi cần, chứ những rạch r෴òi đúng sai trong gia đình đâu muốn truy cứu, điều chúng tôi trân trọng là yêu thương và chia sẻ cùng nhau.
Bố mẹ không có nhiều tiền để cho chúng tôi, cũng khó khăn, vẫn cầ🍸n mẫn làm việc đồng áng, làm thợ mộc vì gia đình thuần nông. Bố luôn nói các con có cuộc sống và lo toan riêng nên bố mẹ phải tự lo cho mình trước. Nhưng tình yêu thương, sự quan tâm của bố mẹ dành cho chúng tôi không kể hết bằng lời.
Hơn 6 năm, mẹ vẫn hàng tuần, hàng tháng, lo từng hạt gạo quê, bó rau, quả trứng gửi ra vì lo chúng tôi ăn uống tiết kiệ📖m, lo rau ngoài phố không sạch; vì thương con, thương cháu. Mỗi khi vợ chồng tôi có dự định gì, bố mẹ chưa bao giờ phản đối, luôn để vợ chồng chúng tôi cố gắng, thử làm cái này, c𒊎ái kia.
Lần mở cửa hàng, lần mua nhà, bố mẹ không có tiền cho chúng tôi nhưng chính mẹ đi hỏi từng người để vay cho chúng tôi 10 triệu, 100 triệu để lo việc lớn. Bố mẹ cho chúng tôi niềm tin vào chính mình,🍒 động viên và hỗ trợ bằng tất cả những gì bố mẹ có.
Bố mẹ bảo vay cho chúng tôi lập nghiệp, an cư, chứ không phải vay tiền cho chúng tôi trả nợ tiền ăn chơi nên đi vay mà vẫn cảm thấy hạnh p🌳húc. Tôi cứ như vậy, qua từng ngày, từng tháng, không hề có cảm giác là người lạ ở nhà chồng. Tôi trân trọng, biết ơn bố mẹ, nhất là mẹ - người thứ 2 yêu thương không khác gì người mẹ mang nặng đẻ đau.
Khi tôi sinh bé thứ 2, sinh ngoài Hà Nội, bên ngoại không ai ra chăm hay thăm tôi, mình mẹ vừa chăm tôi, chăm hai cháu, lại lo ra tr🌠ông nom cửa hàng giúp tôi. Mẹ chẳng nề hà, chẳng phân bì so sánh bên nội, bên n♛goại. Mẹ luôn dành tình cảm, dặn tôi phải biết yêu thương quan tâm bà ngoại và các bác. Dù sinh con ở quê hay ngoài Hà Nội, mẹ vẫn chăm sóc tôi chu đáo, cẩn thận. Tôi chẳng biết nói gì ngoài cảm ơn vì đã được làm con dâu mẹ.
Khi chàng Cua chưa đầy một năm tuổi, tôi chọn công việc mới phải vào Sài Gòn công tác 2 tháng. Vì thương con, muốn mang con đi cùng, lại được chồng đồng ý nên tôi ngỏ lời muốn mẹ đi cùng giúp tôi. Mẹ cả đời gắn bó với lũy tre 🐬làng, ngửi mùi xe đã say nằm cả ngày chưa hết mệt nhưng cứ thường xuyên ra vào Hà Nội - Thanh Hóa. Mẹ vừa chăm chá🉐u nhỏ vừa trọn việc ở quê.
Lần này, mẹ lại đi hàng nghìn cây số vào Sài Gòn lo cho tôi học tập. Mẹ chẳng nề hà bảo để mẹ đi cùng. Mẹ chưa lần nà💞o đi máy bay, lại tự mình check-in sân bay, lên máy bay một mình, bay khác chuyến bay với ඣcon, bơ vơ ở sân bay suốt mấy tiếng dài.
Suốt 2 tháng ở Guest house, mẹ chăm sóc cháu và cả con dâu. Sợ tôi không ăn được cơm trong Sài Gòn sẽ không có sức làm việc🍬, mẹ tự tay đi chợ mua đồ n♉ấu những bữa cơm đậm chất quê cho tôi, cả những người bạn đồng hành cùng tôi nữa.
Mẹ lo cho tôi chuyện giặt áo quần đồng phục, nhắc tôi chăm chỉ học hành để đạt kết quả cao. Mẹ chăm cháu trai tuyệt vời, đến nỗi cả hai chị em Nhã Uyên, Kiến Hưng xem bà nội là người mও🌸ẹ thứ hai. Hai con nếu xa mẹ mà có bà nội ở bên là không khác gì có mẹ, cứ vô tư chơi đùa. Kết thúc 2 tháng học tập tôi tặng mẹ bằng kết quả kiểm tra cao nhất nhóm đi công tác. Mẹ không cần gì ngoài nụ cười mãn nguyện và lời nói tâm đắc "con mẹ thế mới giỏi chứ".
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, đã hơn 6 năm làm con dâu mẹ, toàn chỉ nhận yêu thương chăm♐ sóc của mẹ mà những điều con làm được cho mẹ còn quá ít. Mỗi lần hai mẹ con ở bên nhau, tôi nhổ tóc sâu, tâm tình cùng mẹ. Hai mẹ con cùng nhau chia sẻ mọi điều. Tôi như được mẹ tiếp thêm sức mạnh, tình yêu thương và sự hy sinh vô bờ bến dành cho gia đình.
Tôi hiểu rằng, mẹ chính là bến bờ bình yên, dù có chuyện gì, có khó khăn đến đâu, sự♛ yêu thương và hy sinh của mẹ cũng làm 𒈔khó khăn lùi bước. Qua năm tháng, tóc trắng, nếp nhăn trên mặt mẹ nhiều dần nhưng mẹ chưa bao giờ đòi hỏi vợ chồng tôi phải đền đáp.
Nhìn hai cháu yêu là mẹ xuýt xoa, mẹ ở quê, cháu ở Hà Nội là mẹ nhớ mỗi ngày. Hôm nào gọ🐭i điện mẹ cũng âu yếm, tha thiết với hai con. Có dịp mẹ kể ở quê các bác, các cô hay đeo bên tai chiếc vòng vàng tròn nhưng mẹ chưa có để đeo. Mẹ nói vui chắc có mẹ cũng đeo không quen vì mẹ đã đeo bao giờ đâu nên thấy ngượng. Tôi hay nhủ thầm sẽ mua tặng mẹ nhưng khó khăn khi mua nhà mới, hai con đi học, giật gấu vá vai của vợ chồng tôi. Mỗi lần tôi có dự định là mẹ lại gạt đi, mẹ không chịu nhận và bắt ♏hai vợ chồng tập trung lo cho các con.
Tôi chỉ biết cảm ơn mẹ, thầm cảm ơn ông trời se duyên để vợ chồng tôi 𝓰đến với nhau, để tôi khô🀅ng chỉ là con dâu mà là con gái của mẹ. Tôi luôn được là chính mình, không bao giờ có suy nghĩ đối phó mẹ chồng, nàng dâu. Tôi nhớ đã đọc được ở cuốn sách nào đó trước tuổi 30 của người phụ nữ vẻ đẹp là đến từ nhan sắc bẩm sinh, những điều tự nhiên của con người. Từ tuổi 30 trở đi, vẻ đẹp của họ là từ tâm sinh tướng. Vẻ đẹp tâm hồn, cách đối nhân xử thế làm họ đằm thắm, nhân hậu hơn, đó thực sự là vẻ đẹp của cốt cách con người.
Tôi tự nhận rằng, nhờ có mẹ, sự chăm sóc yêu thương của mẹ mà tôi thấy mình thấy thực sự trở thành người phụ nữ biết yêu và được yêu, biết trân trọng những gì đang có. Dù là điều giản dị nhất, biết nỗ lực vượt qua những khó khăn để vươn lên tỏa sáng rực rỡ như những bóꦍ hoa muôn màu.
Tôi cảm nhận được tâm sinh tướng là như thế nào khi luôn được ജbạn bè và mọi người khen là nụ cười phúc hậu, người phụ nữ toát ra hạnh phúc và năng lượng tích cực. Mẹ đẻ của tôi hay nói vui rằng mẹ sống🐽 thật thà, nhân hậu nên các con có phúc có phần. Mẹ tôi có chị dâu yêu thương, chăm sóc không khác gì con gái. Tôi đi lấy chồng lại được nhà chồng yêu thương, chăm sóc và trân trọng nên chẳng bao giờ mẹ tôi phải nghe con gái than thở kể lể chuyện làm dâu.
Tôi luôn yêu và trân trọng những điều mẹ dành cho tôi suốt bao năm qua nhưng chưa bao giờ dám viết ra suy nghĩ và tình cảm của mình. Cảm ơn PNJ đã tạo cơ hội để tôi ngồi và viết lại những điều giản dị nhưng vô giá trong cuộc sống. Tôi được nói ra lời yêu thương💟, lời cảm ơn đến người mẹ không sinh ra tôi nhưng thương tôi như mẹ đẻ. Con mong mẹ luôn khỏe mạnh để ở bên chúng con, hạnh phúc thấy chúng con thêm trưởng thành.
Đỗ Thị Thêm
Từ ngày 3 đến 30/10, độc giả chia sẻ về người phụ nữ bạn luôn yêu thương và trân trọng nhất, hoặc tham gia bằng cách viết về chính mình nếu bạn có một câu chuyện truyền cảm hứng muốn lan tỏa đến những người xung quanh, để có cơ hội nhận bộ trang sức PNJ. Độc giả gửi bài tham gia cuộc thi dưới dạng bài viết trong khoảng 500 - 1.000 từ có dấu, font Unicode, kèm theo ít nhất 1-3 hình ảnh minh họa là nhân vật người phụ nữ được nói đến trong bài. Gửi bài dự thi tại đây.