Lên thành phố, vì muốn kiếm thêm chút tiền tiêu vặt, tôi xin làm việ🌄c tại một cửa hàng gần nhà.
Một hôm, khi đan🍌g chăm chú lau những kệ kính bám bụi, cửa đẩy, vị khách đầu tiên trong ngày tiến vào. Là một cậu bé, chắc độ lớp 6 gì đó, trạc tuổi em tôi. Tôi ân cần hỏi em cần gì. Thằng bé gãi đầu: "Em muốn mua quà tặng mẹ nhân dịp 20/10 nhưng mà em chẳng biết mẹ thích gì cả. Vào những dịp như thế này, chị thường hay mua gì tặng mẹ ạ?".
Câu hỏi của thằng bé làm tôi bối rối và chùng người xuống. Phải, mẹ thích gì có lẽ tôi cũn🃏g không biết vì hình như lâu lắm rồi tôi cũng chưa tặng mẹ một món quà nào cả. Tôi đưa mắt nhìn xa xăm, nhớ về những ngày thuở còn bé, mỗi lần đi may đồ mới cho tôi, mẹ đều nghe tư vấn rồi chọn loại tốt nhất mà không hề đắn đo. Nhưng khi mẹ nhìn về phía những tấm vải trang nhã cho phụ nữ, chị bán hàng có gặng hỏi mẹ vẫn lắc đầu kêu thôi. Lúc nào cũng vậy, mẹ luôn lo lắng cho tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Nhưng mẹ chưa bao giờ nhận được tình cảm tương tự từ tôi.
Mỗi dịp sinh nhật mẹ đều cố gắng nấu những món ꧋mà tôi thích nhất,💝 nhưng khi tôi lớn lên, tôi cho đó là điều phiền hà. Cuộc vui với bạn đến đêm khuya đã nuốt chửng những điều giản dị ấy, tôi cáu với mẹ vì đó không phải món quà đáng giá như mấy đứa bạn trên lớp, một chiếc điện thoại chẳng hạn...
Tôi chỉ biết đòi hỏi và lúc nào cũng tဣhèm khát rời khỏi quê nhà để lên thành phố, ước mong về một tương lai sáng sủa hơn. ♔Nghĩ là làm, tôi rời xa mẹ, lên chuyến xe gần nhà trong ngày hôm sau. Xe lăn bánh, mẹ chạy theo níu tôi, dúi cho tôi một chiếc điện thoại còn nguyên trong hộp cùng những xấp tiền được gấp lại phẳng phiu.
"Chị sao thế ạ?", câu hỏไi của thằng bé kéo tôi về thực tại, tôi chọn cho em một bó hoa cẩm chướng được gói ghém cẩn thận. Thằng bé xòe ra một xấp tiền lẻ, nói là tiền tiêu vặt em dành dụm cả tháng, hỏi tôi xem có đủ không. Còn thiếu 100.000 đồng để trả cho bó hoa, nhưng tôi vẫn cười tươi nói 🌃với em: "May quá, vừa đủ".
Hết ca, tôi chạy vội ra bến bắt xe về quê. Trời bắt đầu trở lạnh, tôi mua tặng mẹ một đôi găng tay, bất ngờ về nhà gọi thật to và ôm chặt lấy mẹ. Một món quà 🌜nhỏ thôi mà lần đầu tiên tôi thấy mẹ vui như thế...
Lan Lương Lý