* Trận Arsenal - Man City diễn ra lúc 22h hôm nay Chủ nhật 12/8, theo giờ Hà Nội. Trực tiếp trên VnExpress.
Các CĐV Arsenal bước vào mùa bóng đầu tiên trong kỷ nguyên "hậu Wenger" với chút dư vị của những ngày "hậu Highbury", k꧒hi họ chuyển sang sân Emirates. Niềm hoài cổ và nỗi hoang mang như trộn lẫn vào nhau, tạo ra một cảm giác nửa âu lo, nửa phấn khích. Chân trời của Arsenal đã hẹp lại trong những năm cuối cùng của Wenger. Nhưng để tầm nhìn thông thoá🔜ng trở lại, Emery phải giải được một bài toán hóc búa mà Wenger đã thất bại: định nghĩa vai trò của Mesut Ozil.
🧔Ozil là một tr🎶ường hợp kỳ lạ. Anh tài hoa, chuyên nghiệp, kín tiếng, nhưng lại liên tục tạo ra những tranh luận. Thống kê chỉ ra đấy là một chân chuyền tuyệt hảo, với 50 pha kiến tạo sau 141 trận tại Ngoại hạng Anh, kể từ khi chuyển sang đây vào hè 2013. Trong năm năm ấy, không một ai tạo ra số cơ hội ăn bàn nhiều hơn Ozil, kể cả Eden Hazard hay David Silva. Vậy mà, khi nói đến Ozil, người hâm mộ cũng như giới chuyên môn lại mặc định anh là một cầu thủ... lười biếng.
Lười biếng là đặc tính của Emery muốn gột rửa khỏi mọi đội bóng dưới trướng. HLV này luôn nhấn mạnh vào hai khía cạnh - cường độ và tốc độ - trong các bài tập của mꦯình. Đấy là hai phẩm chất mà Arsenal đã thiếu trong những năm cuối của Wenger, khiến họ thường xuyên bị choáng ngợp trước những đối thủ giàu tính chiến đấu hơn. Trông họ như một đội bóng an phận, và giữa đội bóng an phận ấy có một chàng trai nom cũng rất an phận là Ozil.
Lấy một cá nhân để biện giải cho ✤thất bại tập thể là việc làm bất công. Đấy cũng là cách mà người Đức chĩa mũi dùi về phía Oezil sau thất bại World Cup 2018, dẫn đến việc anh quyết định giã từ đội tuyển. Nhưng nhìn Oezil thi đấu, người xem không khỏi đặt ra câu hỏi: sẽ như thế nào nếu bên cạnh tài năng, Oezil chịu thêm vào lối chơi của anh thêm tính chiến đấu, thêm chút máu lửa? Bởi câu chuyện Oezil không nỗ lực đâu có mới mẻ gì, nó tồn tại từ khi anh còn chơi tại Real Madrid bảy tám năm về trước.
Tất nhiên là Emery sẽ vòng tay đặt lên vai Ozil, và trấn an anh mọi chuyện sẽ ổn. Sau đó, Emery sẽ nói cho Ozil biết những kỳ vọng của ông. Việc trao băng thủ quân cho tiền vệ người Đức có thể là một canh bạc, nhưng đấy là canh bạc mà Emery cần làm, để kích cho cầu thủ tốt nhất của ông phải nỗ lực. Về phần anh, Ozil cũng khó có lựa chọn nào khác. Nước Đức, người Đứ✅c hay nói hẹp lại là LĐBĐ Đức đã quay lưng lại với anh. Và giờ anh chỉ còn lại Arsenal để ra sức lẫn nương tựa. Emery nói: "Tất cả chúng tôi đều muốn giúp Mesut nhận ra đây là mái nhà, là gia đình của cậu ấy".
Không điều gì trong bóng đá kết nối cộng đồng hơn là một cá nhân kiệt xuất. Cộng đồng Man Utd đã l𝓡àm thế với Eric Cantona vào năm 1995, sau cú kung-fu của anh vào một CĐV Crysta Palace, hay sau chiếc thẻ đỏ của David Beckham tại World Cup 1998, chiếc thẻ đỏ của Wayne Rooney ở World Cup 2006. CĐV tỏ ♏rõ sự ủng hộ dành cho ngôi sao của họ và ngược lại, ngôi sao của họ đền đáp với thái độ “chiến đấu đến chết” sau mỗi trận đấu. Liệu chúng ta sẽ chứng kiến câu chuyện tương tự với Ozil ở Arsenal?
Đã có thời gian, Ozil thắp sáng Emirates liên tục với những màn trình diễn đỉnh cao. Trong 50 pha kiến tạo ở năm mùa Ngoại hạng Anh, có 16 pha đến chỉ trong nửa đầu mùa giải 2015-16, khi Arsenal chơi thứ bóng đá đẹp mắt nhưng ngắn ngủi dưới thời Wenger, trước khi mọi thứ đi chệch quỹ đạo vĩnh viễn. Khi Ozil ký tiếp hợp đ🍃ồng mới vào tháng Giêng 2016, anh không còn chơi hay như trước nữa. Ozil, cũng nh🃏ư Wenger hay chính Arsenal, đã ở trong cái vùng an toàn quá lâu rồi.
"Nếu bạn yêu bóng đá, bạn phải yêu Oezil", Wenger 🧔nói. Đúng vậy, nhìn Oezil đá ai mà không yêu. Nhưng đấy là khi anh... đá hay kìa. Còn khi Arsenal bị trấn áo, Oezil đơn giản là... biến mất. Bao nhiêu hào hoa tinh túy còn ý nghĩa gì khi ta không c𝐆ó bóng, và cũng chẳng thể hiện chút khát vọng này lấy quả bóng lại. Cái chết của Wenger không phải là cái chết của lãng mạn, mà là cái chết của kẻ đã để phần lãng mạn lấn át, thậm chí tiêu diệt khí chất chiến binh.
Bây giờ, Emery phải kéo Arsenal ra khỏi cài vùng an toán ấy. Muốn chiến thắng, trước hết phải chiến đấu cả. Thành quả không đến với kẻ lười biếng. Hậu thế chỉ nhìnꦐ thấy kiệt tác Guernica của Pablo Piꦗcasso, chứ đâu có biết để có bức tranh ấy, danh hoạ đã vứt... hàng trăm bức khác vào sọt rác rồi. Và mỗi khi vẽ lại, ông lại tràn đầy quyết tâm như khi vẽ bước đầu.
Ozil giờ đã là đầu tàu. Nếu anh chịu chiến đấu, đồng đội sẽ xông lên cùng anh. Ở tuổi 29, Ozil không thể đứng sau lưng nhữn🔯g thủ lĩnh đại ca như Sergio Ramos thuở trước, chính anh phải là một th🌳ủ lĩnh đại ca!
Hoài Thương