From: uyen
Sent: Wednesday, July 04, 2007 11:33 PM
To: [email protected]
Subject: Tình m?t nam
Tôi hay theo Tâm sự của VnExpress, những trang viết trải lòng mình của các anh, các chị giúp tôi có nhiều hơn những bài học, những kinh nghiệm sống. Hiện nay, tâm trạng tôi đang rối bời mà không biết bày tỏ cùng ai. Tôi rất lúng túng, mong rằng tôi sẽ thoát khỏi hiện trạng này, có hướng giải quyết và được cảm thông như các anh chị đã cùng nhau chia sẽ, giúp đỡ những người gặp khó khăn khác. Liệu câu chuyện của tôi có phải là một biểu hiện của sự thử thách của những mối tình khi bước qua thời lãng mạn ban đầu.
Tôi là Uyên, 25 tuổi và đã có công việc tại một cơ quan thương mại. Tôi cũng đã có bạn trai, hai chúng tôi yêu nhau đến nay đã gần được một năm và chúng tôi đều xác định đây là một tình yêu nghiêm túc. Anh ấy tuy chỉ là một người buôn bán tự do và dạo này anh có nhiều ưu tư vì công việc không như ý, nhưng là một người độ lượng, nhân từ và quan trọng hơn, anh ấy yêu tôi.
Môi trường công việc tạo điều kiện cho tôi quen biết nhiều người, cộng với hình thức ưa nhìn nên tôi có nhiều người để ý. Và có lẽ đó cũng chính là điều làm bạn trai tôi không vừa lòng. Trước đây, trong thời gian chúng tôi yêu nhau, anh cũng đã chứng kiến có rất nhiều câu nói trăng gió, những hành động bày tỏ tình cảm với tôi. Nhưng anh chỉ nói, điều đó không tránh được và nói rất thương tôi vì điều đó. Tôi vẫn luôn thầm cám ơn anh và càng thấy yêu anh hơn.
Tuy vậy thì gần đây, anh làm tôi rất mệt mỏi vì những yêu cầu quá nghiệt ngã của anh, không phải trong công việc mà là trong các mối quan hệ của tôi. Dù luôn cố kiềm chế nhưng anh luôn không vui khi thấy có những "cây si" bám rễ dài ngày với tôi. Anh tỏ ra rất bực tức, giận dữ khi tôi "bị" một anh chàng nào đó khủng bố hằng ngày bằng điện thoại, tin nhắn. Anh muốn chúng tôi chủ động phản ứng những cái rễ si đó, nhưng tôi biết phải làm thế nào đây khi tôi không muốn mất đi một người bạn, một mối quan hệ công việc.
Đã đôi lần, tôi và anh đi đến khủng hoảng vì điều này. Họ nhắn tin, gọi điện hay tìm cách mời tôi đi chơi, họ bày tỏ tình cảm là chuyện của họ, tôi đã đáp lại bằng cách lờ đi những câu nói, việc làm đó vì với thời gian, họ sẽ biết những việc làm của họ là vô vọng và rút lui. Nhưng tại sao anh luôn bắt tôi phải phản ứng mạnh mẽ từ chối, cấm đoán những điều này, tôi đâu muốn xúc phạm họ.
Tôi biết anh cũng không vui, nhưng càng ngày anh càng làm tôi khó hiểu. Ngay cả khi những người đó không còn bày tỏ những lời lẽ tình cảm nữa, chỉ hằng ngày kể và nói những câu chuyện về cuộc sống, sở thích... thì anh cũng không bằng lòng. Anh nói "không chấp nhận có thằng ngày nào cũng tán tỉnh" tôi. Tại sao anh phải như vậy chứ, tôi phải bỏ tất cả các mối quan hệ có hơi hướng dính đến tình cảm thì anh mới vừa lòng sao? Khi mà lúc ở bên nhau, tôi vẫn luôn chứng tỏ tình yêu của mình với anh. Anh nói anh tin tôi, vậy thì tại sao anh lại phải băn khoăn và lo sợ về những điều đó chứ?
Gần một tháng nay tôi rất mệt mỏi trong mọi việc mà không chú ý đến việc này nữa, anh tỏ ra không vui và giận tôi. Tôi biết phải làm sao đây? Sao anh không thông cảm cho sự khó xử và mệt mỏi của tôi. Cái tôi cá nhân của anh dường như quá lớn.
Uyên
Ý kiến gửi về [email protected] (Gõ có dấu, gửi file kèm).