Tôi yêu nước Pháp qua từng thước phim về con người, về quang cảnh nước Pháp. Tôi yêu nước Pháp qua những bản nhạc Pháp khiến tim tôi loạn nhịp nhưng là một cảm giác thanh bình như đứng giữa thảo nguyên mênh mông vô tân mà lắng nghe những giại điệu du dương nhất, nhẹ nhàng nhưng rất mãnh liệt. Tôi yêu nước Pháp qua những dòng tiểu thuyết của tác giả Musso, nhà văn người Pháp mà tôi yêu thích nhất. Tôi yêu nước Pháp qua từng bức ảnh về tháp Eiffel, về dòng sông Seine thơ mộng, về cánh đồng hoa oải hương tím rực ở P🍬rovence, về cánh đồng nho ở Bordeauxe, nơi làm ra nững loại rượu vang danh tiếng thế giới. Nhưng tôi chưa lần đặt chân đến nơi đây, chưa một lần đứng dưới chân Eiffel để tự chụp một bức ảnh. Tôi muốn mặc chiếc áo dài trắng Việt Nam đi giữa cánh đồng hoa oải hương, tôi muốn nếm những giọt rượu vang từ chính nơi nó được tạo ra trước khi đóng chai. Tất cả đều chưa một lần.
Tôi yêu đất nước thơ mộng và lãng mạn đó, tôi mơ ước một lần trong đời được đặt chân tới nơi ấy và ước mơ to lớn hơn là ước mơ ngọt ngào của cô gái đang muốn yêu, đang chờ một tình yêu và khao khát cùng người༺ mình yêu tới nơi lãng mạn nhất này, tới bên bờ sông Seine, tới cây cầu bắt ngang để gắn vào đó chiếc khóa tình yêu có khắc dòng "Je t’aime". Cầm trên tay cuốn "Một mình ở Châu Âu" của nhà văn Phan Việt, lòng tôi ngập tràn những cảm xúc khó tả, tôi hoàn toàn không thể định hình được cái cảm giác đó, và càng không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả những cảm xúc của mình. Chắc chỉ có vài chữ để diễn tả thôi, nước Pháp là tình yêu trong tôi.
Ngày tôi đăng ký lớp học tiếng Pháp, thầy đứng lớp đã hỏi tại sao tôi lại học tiếng Pháp, tôi chỉ trả lời rằng "Vì tôi thích nước Pháp" đơn giản như vậy thôi, nhưng có ai có thể hiểu cái tình yêu đó trong tôi mãnh liệt đến mức nào. Nó không là thứ tình cảm của đôi trai gái, nó là tình yêu của cả một ước mơ của cả một cuộc đời, cuộc đời của tôi. Đối với mọi ngườ tiếng Pháp khó lắm, nhưng đối với tôi, nó💎 dễ hơn tiếng Anh nhiều. Mặc dù tôi đã lỡ làng chuyện học tiếng Pháp vì nhiều nguyên nhân, nhưng tôi sẽ không bỏ, tôi sẽ thực hiện mơ ước của mình khi mọi thứ áp lực về công việc, về gia đình,... đã nhẹ đi phần nào. Tôi sẽ tiếp tục và bắt đầu thực hiện ước mơ của mình. Nhưng tôi đã bắt đầu tích lũy cho ước mơ của mình ngay bây giờ, đó là điều làm tôi hạnh phúc trong tình yêu hiện tại của mình.
Tôi cuồng dại vì nước Pháp, tôi miên mang suy nghĩ về nơi ấy mỗi ngày, tôi muốn m🐈ua những tấm post card cũ và những cuốn sách ở chợ trời ♛của Pháp. Tôi muốn nói tiếng Pháp như một người bản xứ. Tôi muốn làm một cuộc săn tìm đồ giá rẻ vì đã tới kinh đô của thời trang, tại sao bạn lại không săn tìm cho mình những món nào đúng với tên gọi của nơi đây.
Làm gì để tôi có thể đến với tình yêu của mình đây. Tôi học không giỏi, không thể dành học bổng. Tôi là một nhân viên văn phòng bình thường, tích lũy bao lâu để có đủ tiền để đi. Đôi khi áp lực của cuộc sống làm tôi suy nghĩ nhiều lắm về ước mơ của mình, đó có phải là ước mơ quá xa với cho một đứa con gái bình thường như tôi. Nhưng không, tôi bình 𓃲thường, nhưng tình yêu trong tôi không bình thường và tôi mạnh mẽ, cứng cỏi, quyết tâm thực hiện ước mơ của mình. Vậy thôi, chỉ cần niềm tin trong tôi không bao giờ tắt, thì một ngày nào đó nước Pháp sẽ lưu dấu bước chân của tôi vào một mùa thu lá vàng rơi, được uống một tách café và nhấm nháp một miếng bánh sinh nhật đúng chất Phá♚p, ăn mừng sinh nhật lần thứ chưa biết của tôi dưới chân tháp Eiffel và pose một bức ảnh đáng nhớ nhất cuộc đời mình.
Phạm Ngọc Hân