Hai vợ chồng tôi cùng làm việc tại một công ty may. Kể từ ngày 29/6, công ty của phát hiện ca nhiễm, phải tạm dừng hoạt động. Cuộc sống của gia đình tôi dường như bị chững lại và rơi v🦹ào trạng thái hoang mangౠ.
Tôi phải ở nhà chờ thông báo để đi cách ly tập trung. Tôi có một đứa con gái lớn 15 t🌳uổi và một con trai hơn 2 tuổi. Ai làm mẹ sẽ hiểu cảm giác khi phải chuẩn bị xa con trong một thời gian là một cảm xúc khó tả. Nhiều lần tôi nghẹn ngào khi trò chuyện và chơi đùa cùng con. Hai vợ chồng tôi chuẩn bị đầy đủ quần áo, vật dụng cần thiết để đi cách ly, để lại hai con ở nhà cho bà nội cũng đã lớn tuổi chăm sóc.
Ngày 5/7, chúng tôi bắt đầu cách ly tập trung tại xí nghiệp may 6. Chồng tôi làm việc tại xưởng 3, 4 không có ca nhiễm. Xưởng 1, 2 của tôi có ca nhiễm nên cách ly riêng.
Khi cách ly tại công ty, chúng tôi được trang bị một số giường và các vật dụng khác. Sau một vài ngày, công ty đã cho thêm nệm, gối. Các giường ngủ trong khu 🍒cách ly cách nhau 1,5-2 mét để đảm bảo theo quy định. Cuộc sống ở đây khá tốt, chúng tôi được cung cấp đồ ăn và thức uống đ🅘ầy đủ.
>> 19 ngày bị nhiễm và khỏi Covid-19 của tôi
Buổi sáng được phát các món như bánh mì, bún thịt xào, hủ tiếu. Các món cơm được thay đổi để không bị ngán, có thêm canh, trái cây trong bữa ăn. Tuy nhiên tâm trạng 🅘tôi khá rối bời, vì bình thường sức khỏe con trai không tốt, hay bị bệnh vặt nên tôi rất lo lắng. Chỉ cầu mong con ở nhà khỏe mạnh để chờ ba mẹ về.
Tꦐôi cũng hay thường xuyên gọi điện qua Facebook Messenger về cho con ở nhà, nhìn thấy các con vẫn khỏe khi sống không có ba mẹ bên c♍ạnh, tôi vui mừng và hạnh phúc. Nhưng khi con trai nhỏ bé, ngây thơ hỏi tôi "khi nào mẹ về?", nước mắt tôi tự dưng chảy, tôi nghẹn ở cổ họng và trả lời con trong từng tiếng nấc "vài bữa mẹ về với con".
Con tôi không hiểu vì sao mẹ khóc, hỉ im lặng và nhìn chằm chằm vào tôi qua màn hình điện🐓 thoại. Tôi biết khi phải sống xa mẹ, nhất là không có hơi ấm của tôi mỗi ngày, con sẽ rất nhớ. Và tôi cũng vậy, khi xa những đứa con, tôi luôn đau đáu sự mong nhớ và nỗi lo. Trong thời gian này dịch bệnh đang diễn biến 𝕴phức tạp, thì sự lo lắng cho con lại càng gấp bội.
Cuộc sống trong khu cách ly l♒à một trải nghiệm khó quên trong cuộc đời. Tôi thật sự suy nghĩ nhiều về những đứa con của mình. Tôi rất lo không biết khi không có mẹ, ban đêm🌺 con hay khóc sẽ ra sao? Các con có tự chăm sóc bản thân được hay không? Bữa ăn, giấc ngủ, rồi khi bệnh sẽ thế nào?... rất nhiều nỗi lo trong đầu tôi lúc này. Sau một thời gian, chồng tôi được về nhà trước.
Ngày 17/7, tôi được chuyển về một trường tiểu học địa phương để tiếp tục cách ly. Tại đây, mỗi ngày chúng tôi được cấp phần ăn tương đương 80 nghìn đồng, có đủ các món canh, mặn, xào, rau. Tôi được sắp xếp ở cùng với 4 chị em làm công nhân ওcùng công ty. Cả 5 người được bố trí tại một phòng của lớp học, không gian tuy hơi chật nhưng vẫn đủ ♑sinh hoạt. Địa phương hỗ trợ mỗi người một cái ghế bố, gối và mùng, mền để ngủ.
Hằng ngày các anh bộ đội, dân quân hỗ trợ mang đồ ăn đến cửa phòng, thỉnh thoảng có thêm nước chanh sả, nước mát được nấu sẵn cho chúng tôi uống. Việc ăn uống hay sinh hoạt trong p🍬hòng học chúng tôi vẫn luôn ✃giữ khoảng cách, mỗi người một góc để an toàn.
Ngoài ra, chúng tôi 🐻còn phải đo thân nhiệt mỗi ngày hai lần sáng và chiều. Đến nay, tôi đã trải qua gần một tháng sống trong hai khu cách ly, đã 5 lần lấy mẫu xét nghiệm Covid-19, tất cả đều âm tính. Giờ đây, tôi chỉ mong thời gian trôi qua nhanh để tôi có thể trở về với gia đình nhỏ của mình.
>> Ba tháng 'tập gym không tạ' trong phòng ngủ 18 m2
Thời gian sống ở đây, tôi cố gắng mạnh mẽ, lạc quan, giữ gìn sức khỏe. Các chị em ở cùng phòng trò chuyện, tâm sự và chia sẻ buồn vui trong cuộc sống để cho vơi đi nỗi buồn qua ngày. Thời gian rảnh tôi gọi điện cho ba má ruột ở nཧhà và các em, các cháu để hỏi thăm sức k📖hỏe và động viên lẫn nhau.
Cuộc sống của những người công nhân như tôi, bình thường vốn đã vất vả, nay càng khó khăn hơn vì dịch bệnh. Dù sống ở trong khu cách ly nhưng chúng tôi vẫn được quan tâm và chăm sóc tốt. Tôi chỉ mong bên ngoài không ai nhiễ🐽m bệnh thêm nữa và mọi người sẽ cùng nhau cố gắng, chi﷽ến đấu để vượt qua đại dịch.
Mong muốn lớn nhất hiện tại của tôi là hoàn thành xong nhiệm vụ trong đợtℱ cách ly và thêm một lần xét nghiệm nữa để có thể trở về cùng các con, đoàn tụ sau một thời gian xa cách. Tôi biết các con cũng đã rất nhớ tôi và từng ngày ngóng trông, mong mẹ trở về.
Bài viết là nhật ký của chị Phan Thị Ngọc Hạnh ở Đồng Tháp, do chị chỉ học hết Tiểu học nên nhờ tác giả Trường Nhất hỗ trợ:
Phan Thị Ngọc Hạnh - Trường Nhất
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm 168betvisa-slots.com. Gửi bài tại đây.