Tôi từng đọc một đoạn văn như này: "Cho đến tuổi vãn niên, vợ chồng bạn vẫn được ở bên nhau.🌃 Ban ngày hai người có ꧅thể cùng xem ti vi, đọc báo, nghe nhạc. Cả hai sẽ cùng nhau uống trà tán chuyện, cùng đi dạo thơ thẩn ngoài công viên, hay cảm nhận thảm cỏ mềm mượt dưới bàn chân, đi du lịch đâu đó. Niềm hạnh phúc đó không gì có thể thay thế được. Con chăm cha không bằng bà chăm ông". Đây cũng là một ước mơ nhỏ nhoi mà tôi muốn dành cho người vợ của mình. Vậy mà nhiều lúc sao tôi cảm thấy nó xa vời quá đối với chúng tôi.
Ngày cưới, tôi nói với vợ tôi rằng: "Chúng ta sẽ cùng nhau có một chặng đường hạnh phúc. Sau 4 năm bên nhau, chặnꦐg đường của chúng tôi vẫn còn gian nan quá đỗi".
Vợ tôi là người phụ nữ của gia đình. Một ngày của cô ấy ngoài thời gian đi làm thì toàn bộ là dành cho 2 đứa con nhỏ và gia đình. Ch♛úng tôi sinh đôi, ra ngoài mọi người đều thấy thích thú, khen vợ tôi sướng. Đúng là sướng thật, phải mang bụng bầu gấp đôi người khác và cố gắng gấp 5 gấp 10 lần để chăm sóc được tụi nhỏ. Tôi đi làm từ sáng đến tối mịt. Mọi việc vợ tôi đều lo lắng. Đến khi về nhà, tôi chỉ cần ôm con vào lòng, chơi với con một lúc là đế꧋n giờ con đi ngủ.
Bây giờ con tôi đã lớn. Nhiều lúc ngắm các con mà tôi nghĩ đúng là con không thể tự nhiên nuôi lớn. Không phải chỉ cần có tiền là chúng có thể lớn khỏe mạnh và ngoan ngoãn. Không thể chỉ cần ăn no là con có thể vui vẻ. Thỉnh thoảng nhìn vết rạn trên bụng vợ, nhìn lại bức 𒆙ảnh hồi vợ mang bầu và xót xa. Nặng nề là vậy nhưng cô ý vẫn cố gắng nấu cơm đợi tôi về mỗi tối.
Hôm nay, ngồi nghĩ về vợ mình, tôi chỉ mong cô ấy cả đờiꦓ hạnh phúc. Tôi sẽ cố gắng để cho vợ có cuộc sống đơn giản như cô ấy vẫn hằng mong ước. Chúng tôi sẽ cùng nhau già đi trong cái ước mơ nhỏ nhoi ấy!
Nguyễn Cầm