Tôi thích nét đẹp của phụ nữ Pháp. Ảnh: fanpop.com |
Tôi biết đến nước Pháp từ những câu chuyện chú tôi hay kể. Những chuyến chú đi thăm🐽 thú đó đây làm dậy lên trong lòng cô bé 15 tuổi những mộng mơ về vùng đất của những tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, những vườn nho cổ tích, tháp Eiffel hùng dũng và những cánh đồng violet tím thẫm tận chân trời.
Nước Pháp của tôi chỉ trong giấc mơ, là những mảnh chắp nối trong ký ức của chú, nhưng nó đủ đẹp để tôi thêm vào danh sách những việc phải làm trước khi chết: “Được đế👍n tận mắt ngắm nhìn nước Pháp”.
Tôi thích Google để xem một ngày bình thường ở Pháp là như thế nào, thích xem phim Pháp và mê nàng Amélie của Audray Tautou. Tôi vẫn dễ bị khơi gợi cảm xúc bởi những thứ gì liên quan đến Pháp. Vẫn cười nắc nẻ khi chú tôi ngâm nga đến hàng chục lần “Bà là giống cái bà la, ông là giống đực ông là làm lơ (le)”
Tôi vẽ ra khung c෴ảnh, kia là quán cà phê góc phố với những chiếc ghế sắt uốn l🐼ượn, lọ hoa tươi nhỏ xinh, bánh croissant và cà phê thơm phưng phức. Và những bóng hồng sải dài bước chân kiêu hãnh, nụ cười mê hoặc.
Trong tưởng tượng của tôi, phụ nữ Pháp điển hìnജh là một quý cô với mái tóc vấn rối có-chủ-ý, đôi mắt kẻ đen hút hồn, mặc chiếc váy midi màu đỏ thẫm, khăn choàng cổ như một cánh bướm xinh đậu trên bờ vai thon, và thơm, dĩ nhiên, hương thơm của nàng thoang thoảng trong buổi sáng Paris trời màu xám…
Tôi thích nét thanh lịch của phụ nữ Pháp, thích cách họ tự chăm sóc bản thân, như họ ý thức được cơ thể mình chính là tạo tác tuyệt vời của Thượng đế. Feminine ít khi nhuộm tóc. Họ giữ màu tóc nguyên bản của mình, họ chú trọng chăm sóc làn da, rất kỳ công trong việc làm sạch và dưỡng ẩm, đều đặn. Với làn da mịn màng tươi sáng, họ chỉ cần thêm chút son nhạt, mascara là đủ c🍌ho một vẻ cuốn hút tự nhiên khó cưỡng.
Tôi cũng yêu thích cách ăn mặc của phụ nữ Pháp, những street style gây cảm hứng, chiếc đầm đen kinh điển của Coco Chanel, giày ꩲcao gót cùng đồ lót ren mềm mại.
Trong tưởng tượng, tôi đã mơ mình đang ngồi quán cà phê góc phố Paris trong một buổi chiều nhập nhoạng, đèn đường đã lên và mọi thứ đều lung linh. Ảnh: gofrance.about.com |
Trong tưởng tượng, tôi đã mơ mình đang ngồi quán cà phê góc phố Paris trong một buổi chiều nhập nhoạng, đèn đường đã lên và mọi thứ đều lung linh. Ấp trong tay ly cà phê ấm, ngồi bình yên dõi mắt theo dòng người qua lại, đằng kia có một ban nhạc đường phố đang chơi, điệu nhạc réo rắt 💎rộn rã một góc đường...
Và tôi lại đứng lên đi dạo, co nhẹ người trong chiếc áo khoác xám, tﷺiến về phía bờ sông Seine. Sông Seine! Dòng sông mà hàng triệu người đang mơ ước được đến ngắm nhìn. Tôi ngửi được cả hơi thở của sông, lành lạnh, gió làm tóc tôi tung bay...
Đây có phải là nơi Celine và Jesse gặp lại nhau sau 9 năm xa🎶 cách? Có phải là nơi nguyện ước cho tình yêu cuối cùng cũng trở thành hiện thực? Yêu nhau ở Paris. Hãy yêu nhau ở Paris! Hãy yêu nhau trước khi hoàng hôn đến!
Tôi nhớ mình đã khóc kh♓i xem “Before sunset”, khóc vì đã chờ kết thúc cho chuyện tình của họ quá lâu, khi họ gặp nhau lần đầu trong “Before sunrise”. Jesse đã ở lại bên tình yêu của mình, người con gái anh cả đời tìm kiếm, tâm hồn anh cả đời mong đợi đang ở Paris, sao anh có thể ra đi được nữa?
“Baby, you are gonna miss that plane”
“I know”
Hai nhân vật Celine và Jesse trong "Bef💝ore Sunset" gặp lại nhau sau 9 năm xa cách bên bờ sông Seine. |
Mong cho trong cuộc đời tôi và các bạn, những người có một tình yêu thật sự với một con người, một vùng đất nào đó, chúng ta đến cuối c🦂ùng sẽ đến được với người đó, được đặt bàn chân đến vùng đất mình mơ ước, xem như không uổng cuộc đời này.
Hồ Ngọc Thảo