18 tuổi, một mình tôi bắt xe khách lên bến xe Mỹ Đình đi kiếm việc làm. Công việc đầu tiên của tôi là nhân viên bưng bê cho một nhà hàng. Tôi làm fulltime 8h 🌠sáng đến 11h đêm, lương 4 triệu đồng, được nuôi ăn ngày ba bữa và có chỗ ở.
Với tôi mức lương đó là qu𒐪á ổn vì đã được lo ăn ở, nhưng quá trình làm việc mới thấy công việc phục vụ nhà hàng vất vả như nào, từ bưng bê, lau dọn, rửa bát, quét nhà, dắt xe, đi ship... việc gì tôi 📖cũng làm, nhiều hôm bận quá không có thời gian ăn.
ꩲLàm được 3 tháng, có hôm tôi bị ngất xỉu do kiệt sức, được đưa vào trạm y tế gần đấy. Chị bác sĩ sau khi truyền nước đã nói với tôi: "Em còn trẻ, nên học lấy một cái nghề để kiếm cơm sau này, em định làm phục vụ cả đời ư?". Chính câu nói của chị bác sĩ hôm ấy đã thay đổi toàn bộ tư tưởng của tôi.
Trong một lần lang thang trên đường, tôi nhìn thấy một salon tóc ghi tuyển học viên không cần kinh nghiệm, tôi đánh liều xin ứng tuyển. Công việc ban đầu của tôi bắt đầu từ dꦛọn dẹp, quét nhà, lau kéo, giặt khăn... Sau đó mới đến học cắt, học pha hóa chất, tạo kiểu...
Anh chị chủ salon cũng là dân tỉnh lẻ lên Hà Nội nhưng đã m🍌ua được nhà, mở được salon ngay mặt phố đắt đỏ, điều này càng tạo động lực cho tôi quyết tâm học hỏi theo nghề. Biết cắt một chút, tôi nhận cắt tóc miễn phí để nâng cao tay nghề. Tôi cắt cho mọi người trong xóm trọ, các bạn sinh viên, bạn bè người quen... Ai có nhu cầu cắt tóc là tôi giúp, thậm chí đến tận nơi mà không lấy tiền.
Giống như người làm xây dựng trải qua quá trình từ thợ phụ lên thợ chính rồi đến cai thầu. Sau 3 năm với rất nhiều cố gắng, tôi cũng đủ kinh nghiệm trong nghề, lúc này anh chủ mở thêm một salon để tôi đứng cắt chính bên đó. Trong quá trình làm việc, tôi rất được khách yêu quý, thậm chí phải đích danh tôi cắt khách mới đồng ý, nếu người khác họ sẽ b📖ỏ đi.
Sau 6 năm nỗ lực, cũng là thời điểm mới lấy vợ, lúc này tôi mở salon riêng. Mặc dù gặp rất nhiều cạnh tranh, may mắn quán vẫn đông khách. Những dịp cao điểm như lễ Tết, khách hàng phải đặt lịch trước để được làm tóc. Ngoài ra, vợ chồng tôi còn mở🦂 thêm các dịch vụ khác như làm nail, gội đầu, bán đồ dưỡng tóc... Nhờ chăm chỉ làm ăn và không ngừng học hỏi nâng cao tay nghề, quán của tôi được nhiều khách hàng tìm đến mà không cần bỏ ra một đồng quảng cáo. Sau một năm, chúng tôi mua được căn hộ rộng rãi của riêng mình ở tuổi 26.
Nhìn lại quá trình 8 năm 👍từ một đứa trẻ 18 tuổi chân ướt chân ráo lên Thủ đô, không bằng cấp, không nghề nghiệp, không quan hệ, đến nay đã có nhà riêng lại còn có một cửa hàng tóc có tiếng, tôi thấy rất hạnh phúc.
Bản thân tôi cũng chứng kiến rất nhiều người xuất phát điểm khó khăn, là những cô chú bán trà đá, bán hàng rong, đồ ăn sán🐽g... vẫn có thꦍể mua đất, xây nhà. Tôi nghĩ rằng bằng cấp không phải điều quan trọng nhất đánh giá sự thành công của một người. Ai cũng có thể mua được nhà ở thành phố, miễn là có khả năng và không ngừng phấn đấu thực hiện ước mơ của mình.