Chớp mắt đã hơn mười năm kể từ ngày tôi tốt nghiệp Đại học Khoa học xã hội🔜 và Nhân văn TP HCM. Ba cây ngọc lan cổ thụ năm nào vẫn an yên chào đón tôi bằng những tán lá xanh mướt mát. Tôi quay về trường tiếp tục làm sinh viên, hoàn thành bậc🐽 cao học.
Không chỉ cảnh cũ trường xưa, tôi còn háo hức gặp lại cô giáo của mình, Phó giáo sư - Tiến sĩ Tô Minh Thanh. Trong ký ức thanh xuân trong trẻo của tôi, một con bé rụt rè và khó gần, cô Thanh là giảng viê🅰n giỏi, lại tận tụy, tác phong nhanh nhẹn. Sự bộc trực, hào sảng, thẳng thắn, tấm lòng vì học trò, vì sự chỉn chu, cầu toàn trong giáo dục là điều đọng lại rõ nét.
Những lời căn dặn của cô không chỉ trong khuôn khổ môn học Ngôn ngữ Anh mà còn bao hàmꦇ cả trong cách đối nhân xử thế, hành xử. Cô của ngày xưa với mái tóc ngắn năng động khiến tôi tò mò không biết cô của hiện tại ra sao sau ngần ấy năm.
Nhưng tôi phải đợi lâu hơn dự kiến mới được tiếp tục học với cô ở bậc cao học. Ngày hôm đó, tôi không kiềm được niềm vui sướng khi gặp lại cô mà viết ngay email chia sẻ với một người thầy về cô. Thầy cũng từng là sinh viên của cô. 💙Tôi mong rằng cô có thể dạy chúng tôi thật lâu.
Mãi đến giờ, sau hơn mười năm, tôi mới cảm nhận được điều khác biệt ở cô. Thứ mà tôi thầm gọi bằng những chữ quen thuộc khi nói về phụ nữ Việt Nam: tinh thần Trưng Nữ Vương. Ở cô có cái bản lĩnh của người dẫn đầu, trách nhiệm và bao𓆉 dung, nhưng đồng thời cũng thẳng thắn và thành thật.
Thật may, sau ngần ấy năm, tôi cũng đã mạnh dạn hơn và có thể đế✤n gần cô hơn, cùng các bạn nghe cô chia sẻ về cuộc sống sau bục giảng. Một sinh viên tâm🔯 sự với cô: "Cô ơi, tụi em ngạc nhiên với tốc độ và cường độ làm việc của cô. Quá nhanh, tụi em phải 'chạy' mới bắt kịp cô".
Một bạn khác lại hỏi xin cô bí quyết: "Cô chia sẻ cho tụi em chút bí quyết làm sao đạt thành tựu trong chuyên môn - một lĩnh vực𝔉 khó và đòi hỏi nhiều đam mê - mà vẫn chu toàn cả việc gia đình một cách viên mãn với ạ?".
"Khi về nh♛à, cô để tất cả áp lực lại sau cánh cửa. Bước qua cửa, cô là một người phụ nữ của gia đình, là người mẹ, người vợ. Cô nghĩ đó là sự tập trung. Ở trường cô đã làm việc hết sức mình, về nhà, đó là lúc cô dành thời gian cho gia đình", cô chia sẻ. Một trong những lời dặn khiến chúng tôi bật cười thích thú cùng cô hôm ấy là: "Mấy em học vừa thôi, phải tận hưởng cuộc sống nữa nhé. Cuộc đời này đâu phải chỉ có Ngôn ngữ học".
Đó là những gì cô Thanh củ🤡a tôi nhắn gửi sau hơn mười năm gặp lại. Cô là nguồn cảm hứng tích cực, sống động cho chúng tôi, thể hiện qua sự uyên bác, khiêm nhường, cầu toàn, chuyên nghiệp, bao dung, cá tính của mình. Chúng tôi mong sẽ được nghe giọng nói sang sảng của cô mãi mãi.
Nguyễn Thị Mạnh Hà