From: Nguyen Thi Thanh Huyen
Sent: Friday, November 13, 2009 12:09 AM
Thực ra khi đọc bài viết của anh Đức về chị vợ không chịu lớn, tôi༒ còn có cảm giác thông cảm, chứ đọc bài viết của anh Hùng với hàng chục trang kể tội vợ mình thì tôi thấy chủ đề này trở thành chủ đề khác, là🌼 nơi để cho các ông chồng, bà vợ nói xấu lẫn nhau. Tôi cũng tranh thủ kể "tội" chồng tôi vậy.
Cả hai chúng tôi còn trẻ, thế hệ 8X nên suy nghĩ và quan điểm sống cũng khác các anh chị. Chồng tôi có lẽ cũng có gần đầy đủ các "tính xấu" như chị vợ của anh Hùng. Như đại đa số đàn ông, anh ấy "lười làm việc nhà", mặc dù thống nhất cả hai có trách nhiệm như nhau chuyện việc nhà nhưng nhiều khi tôi cũng phải hò hét khản cổ anh ấy mới chịu làm (chúng tôi cùng làm trong một ngành, mức độ vất vả và tính chất giống nhau, thời ๊gian và thu nhập cũng giống nhau... và vì sống ở nước ngoài nên chúng tôi không chấp nhận chuyện việc nhà chỉ dành phụ nữ).
Anh ấy cũng ở bẩn và bừa bãi vì hay vứt đồ đạc lung tung và hầu như không bao giờ tự giác dọn nhà, nếu tôi không dꦅọn thì anh ấy cũng có thể ngồi trên đống rác một cách vui vẻ. Mùa hè thì không nói chứ mùa đông tôi luôn phải thúc ép anh ấy tắm gội cho thơm tho sạch sẽ. Theo tiêu chí của anh Hùng, chồng tôi cũng không có "văn hóa đọc" vì ngoài các bản tin và các chương trình thể thao, anh ấy chỉ thích đọc truyện tranh như trẻ con (trong khi tôi thích văn học).
Anh ấy cũng có tính "ngủ nướng". Chúng tôi làm nghiên cứu, không bị ràng buộc nhiều về thời gian làm việc mà chỉ ràng buộc về kết quả nên đến nay anh ấy vẫn sống như sinh viên, chơi, xem phim, đánh điện tử... đến 2h sáng rồi sáng mai dậy rất muộn, đi làm rất muộn. Anh ấy cũng "hay cãi cùn" khi không có lý luận chính đáng. Ngoài ra anh ấy còn có vô số tính xấu như khi có gì không bằng lòng là mặt nặng mày nhẹ, thậm chí đã có lần nổi khùng với tôi trước mặt bạn bè tôi, ăn mặc thường khá cẩu thả, thỉnh thoảng ăn nói thiếu tế nhị... 🐲Có lẽ muốn nói xấu chồng tôi cũng có thể viết được 10 trang cũng như chồng tôi có thể viết được dài hơn thế để nói xấu tôi.
Bản thân tôi cũng chẳng khá hơn. Tô🎉i được bố mẹ anh chị chiều chuộng từ nhỏ nên rất bướng bỉnh, cũng thích "cãi cùn". Ngoài ra còn hay nhõng nhẽo đòi hỏi vớ vẩn. Còn trẻ, biết là phải tích lũy nhưng tôi cũng hay mua sắm bừa bãi, lãng phí. Tôi hay ốm đau nên mỗi lần mệt mỏi là gắt gỏng. Tôi không bằng l🥃òng chuyện gì thì nói nặng lời không kể đến có làm tổn thương người khác hay không. Thỉnh thoảng tôi cũng rung rinh trước mấy anh đồng nghiệp đẹp trai, tôi ham vui... Ngoài ra còn có vô vàn tính xấu mà có lẽ chỉ có chồng tôi biết chứ tôi cũng không nhận ra nữa.
Thế nhưng chúng tôi vẫn yêu thương nhau, vẫn thấy cuộc sống chung rất hạnh phúc, dễ chịu và vui vẻ. Mỗi khi người này không bằng lòng về người kia thì góp ý thẳng thắn. Lý do đơn giản thôi, nhân vô thập toàn, đã thực sự yêu nhau thì phải chân thành cùng nhau sửa đổi. Hay thậm chí phải biết chấp nhận nhược điểm của nhau vì cả hai đều là con người chứ không phải thần thánh. Điều quan trọng nhất vẫn là sự tôn trọng lẫn nhau, sự chia sẻ trong cuộc sống gia đình. Vì gia đình là của cả hai, là🐷 trách nhiệm cũng như quyền lợi của cả hai không chỉ về mặt công việc mà còn cả tình cảm, các mối quan hệ, con cái, bố mẹ... Và đến lúc nào những điều trên không còn thì gia đình không còn, giải phóng cho nhau là gi🥃ải pháp tất yếu.
Cuối cùng tôi chỉ thắc mắc, tại sao các anh chị luôn đưa con cái ra làm lý do biện hộ. Trong khi chính các anh chị♏ khi không biết giải quyết các vấn đề của mình trong gia đình mới là nguyên nhân làm cho các cuộc hôn nhân trở nên tồi tệ.
Chúc các ông chồng, bà 𓄧vợ bất hạnh tìm thấy giải pháp c൩ho mình và cho gia đình.
Kinkin