Tôi là nữ, 29 tuổi, tự nhiên nghĩ về bố mẹ lại thấy buồn trong lòng. Nhớ đến hình ảnh khi còn bé xíu, bố đạp xe chở đi nhận bánh kẹo trung th🎃u. Khi tôi học cấp hai, có lần đang chơi với mấy đứa bạn, bố cũng xin vào chơi cùng và cười đùa cực kỳ vui vẻ. Nhưng sau này tôi không còn nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ⛦ấy nữa.
Khi tôi học đại học, bố hay bị mất ngủ, lo lắng kiếm tiền nuôi các con ăn học. Bố mẹ tôi đều là người 💎tham công tiếc việc, làm quần quật ngày đêm, nhưng chỉ là làm nông nên thực chất là vắt kiệt sức lao động ra để bán lấy tiền. Lúc nhỏ nhà nghèo, có lúc bố đi làm xa, mấy mẹ con ở nhà ăn chung một quả trứng dầm nước mắm. Mà mẹ cũng đâu có ăn, nhường cho mấy đứa con. Những hình ảnh ấy cứ in sâu trong tâm trí tôi, sẽ mãi mãi không bao giờ quên được.
Bây giờ bố mẹ có tuổi, sức khỏe yếu hơn. Bố mẹ không muốn làm phiền đứa con nào nhưng hàng tháng tôi vẫn gửi tiền cho bố mẹ chi tiêu. Trong lòng lúc nào cũng muốn kiếm được nhiều tiền để gửi cho bố mẹ được nhiều hơn. Tôi là nhân viên văn phòng, c🐼hi tiêu tiết kiệm, mỗi tháng trừ các khoản chi tiêu, để dành được khoảng 15 triệu đồng. Vợ chồng tôi tiền của ai người ấy giữ. Giờ trong đầu lúc nào cũng nghĩ cần làm gì, học gì, sau này nhiều tuổi không làm văn phòng được thì làm gì để kiếm tiền.
Thanh Hương
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.