Tôi sinh ra và lớn lên ở một tỉnh đầy nắng gió của Tây Nguyên, đây có thể coi là quê hương thứ hai. Tuổi thơ tôi và những người bạn gắn liền với nắng gió, đó là những buổi trưa nắng như đổ lửa nhưng chúng tôi vẫn lang thang ngoài đường, chơi những trò chơi của trẻ em vùng quê: bắn bi, bạt dép ăn hình, ăn chun, chơi khăng, chơi cù đến chảy cả máu đầu, cãi nhau inh ỏi, hô hào khí thế như một đội quân đi đánh trận.
Những trò chơi đó quyết liệt đến nỗi chúng tôi không biết mình đang làm phiền những người lớn cần một giấc ngủ trưa, sau một buổi sáng làm việc nặng nhọc. Nhắc nhở có, chửi xéo có nhưng làm sao có thể dẹp yên được những cái đầu đang tập trung cao độ vào những cọng chun, những bức hình, những thứ được coi là tài sản quý giá của chúng tôi.
Tuổi thơ tôi gắn liền với những bộ truyện tranh, ước ngày nào đó sẽ thành siêu nhân, có thể bay lượn, biến thành khổng lồ. Tuổi thơ là những buổi lê la bắn bi, bạt dép, dù ở ngoài đường hay trên trường học, nhớ những tiếng lóc cóc, leng keng của tiếng bi chạm vào nhau đến thế. Tuổi thơ cũng là những ngày lang thang thả diều giữa trời nắng, những cánh diều bay cao phấp phới như đem theo ước mơ của trẻ con quê tôi vậy. Rồi những tiếng sáo diều, những màn la hét râm ran giữa trưa hè yên ả.
Còn rất nhiều thứ để nói về tuổi thơ, đó có thể là những trận đá bóng nhựa “siêu kinh điển” của xóm trên xóm dưới, những màn đánh trận giả khi đi học về, hay những lần đánh nhau thật giữa tôi và những người bạn trẻ con trong xóm, đi bẻ trộm ổi, mía, xoài. Rồi câu cá trộm, lội bùn bắt cá, lấm lem đất nhưng thật vui, đi tắm suối bì bõm giữa trời nắng, hay khi lớn lên một chút chúng tôi biết đi lấy đót, mót cà phê, nhặt đồng nát bán lấy tiền mua kem, sách vở.
Tôi cũng nhớ ngày đó có những khái niệm rất trẻ con như cửa rừng được hiểu là rừng xanh, rất sâu thẳm và thần bí, rồi những tình cảm “bọ xít”, gán ghép người này với người kia, nghĩ lại một thời tuổi thơ đầy ắp tiếng cười. Cũng có rất nhiều kỷ niệm về tuổi thơ đã một phần bị bào mòn bởi thời gian, giờ đây tuổi thơ của chúng tôi chỉ là một phần ký ức trong mỗi người. Những người bạn đã lớn, người vẫn còn đi học, người đã có vợ con, ai cũng có những mối bận tâm riêng mình. Không biết những ký ức về tuổi thơ còn đọng lại bao nhiêu trong họ nhưng với tôi những kỷ niệm tuổi thơ vẫn còn hiện hữu rất rõ rệt.
Tôi đã lớn lên với tuổi thơ như thế. Cuộc sống đôi khi cảm thấy quá nghiệt ngã, giờ đây những người bạn trẻ con mỗi người một nơi, sẽ không có cơ hội tụ họp để ôn lại tuổi thơ nữa, nhưng giả sử có một vé đi tuổi thơ miễn phí chắc tôi sẽ là một trong những người đăng ký đầu tiên. Tôi muốn quay lại những ngày tháng vô tư, vô lo của tuổi thơ, nơi không có những sự tính toán, lừa dối, muốn quay lại để nhìn thấy những nụ cười thật hồn nhiên và trong sáng. Một vé đi tuổi thơ là điều không thể xảy ra vì vậy tôi chúc tất cả những người bạn tuổi thơ đã lớn của mình luôn may mắn và thành công trong cuộc sống.
♛
Cuộc đời đầy rẫy những lo toan, tính toán, khó khăn, ai cũng có những mục tiêu, dù không được quay lại tuổi thơ nữa nhưng tôi hy vọng những ký ức đẹp đẽ sẽ tiếp thêm một phần nghị lực, giúp chúng ta mạnh mẽ hơn nữa trên trường đời.
Văn Sơn