Nghe tin tức về bạo động tại Myanmar những ngày qua, tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Những gì đọng lại trong tôi sau chuyến ghé thăm đất nước này vào mùa hè 2 năm trước là 🍌sự bình yên và lòng hiếu khách.
Khác với💞 Thái Lan, những chiếc xe tuktuk ở Myanmar giản dị hơn, không cầu kỳ trang trí đủ thứ đèn neon lấp lánh. Những người tài xế chỉ treo giữa xe một dây hoa nhài tươi, còn đọng nước. Khi chiếc tuktuk lăn bánh cũng là lúc hương nhài nhẹ nh⛄àng tỏa ra theo làn gió. Đó là điều bình yên đầu tiên tôi cảm nhận được, qua mùi hương.
Bình yên còn ꧃là khi cảm nhận được không gian yên tĩnh, thanh nghiêm dưới những mái chùa tại đây. Vào bất kỳ khuôn viên chùa nào bạn cũng đều phải đi chân trần, kể cả đó là một sân rộng đang bị thiêu đốt bởi mặt trời. Bình yên trong tôi khi ấy là cảm nhận đức Phật đang che chở cho mình từ bên trên, còn phía dưới đôi chân bước đi và cảm nhận từng dòng năng lượng từ m🐟ặt đất.
Cố đô ꧅Bagan, nơi hút khách du lịch bậc nhất, có khoảng hơn 2.000 đền chùa. Nơi đây được bao bọc bởi bầu không khí thiêng liêng, thanh tịch. Đền chùa nhỏ, nhưng tượng Phật lớn, khiến con người cảm thấy mình thật bé nhỏ.
Trẻ em tại vùng Bagan cũng giống các nơi𝓡 làm du lịch khác, cố gắng tiếp cận khách để chào bán đồ lưu niệm. Tuy nhiên, chúng kh⭕ông kỳ kèo, chỉ hỏi khách nhẹ nhàng. Chúng thích được tặng đồ hơn là cho tiền.
Một cô bé chia sẻ với tôi bằng thứ tiếng Anh bồi: "Cháu thích tiền nhưng thích đồ vật bất kỳ mà mọi người từ các nước khác nhau tặng cháu h🃏ơn. Cháu muốn sau này được đi du lịch khắp thế💜 giới". Nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, tôi cảm thấy đó hẳn là một quyết tâm không hề nhỏ.
Tôi đi qua 3 thành phố ở Myanmar, ở 3 hostel. Điều tôi ấn tượng đó là sự tinh tế đến từ những chi tiết nhỏ. Đến thành phố Mandalay, chúng tôi được chào đón với những ly nướ𝓀c cam pha sẵn. Trước quầy lễ tân có một tấm b𓆉iển ghi rất nắn nót tên chúng tôi kèm câu chào: "Hôm nay, chúng tôi xin được tiếp đón những vị khách VIP". Ở Myanmar, dù chỉ ở trong hostel bình thường, vị khách nào cũng là khách VIP.
Suốt chuyến đi, chưa một lần nào người dân địa phương khiến tôi phiền lòng. Ngay cả giữa Yangon - thành phố ồn ào và đông dân nhất, tôi vẫn cảm nhận được sự yên bình. Họ đi ngủ sớm, đến khoảng 9h tối thành phố đã vắng ngꦏười. Ban ngày, thi thoảng tôi lại bắt gặp đoàn các nhà sư đi kꦇhất thực trên đường. Những chàng trai, cô gái thoa bột thanaka trắng trên mặt không ngại nở nụ cười khi gặp khách du lịch. Có một Myanmar đã từng bình yên như thế.
Trung Nghĩa