From: Tran Van Khanh
To: vne-tamsu
Sent: Monday, February 20, 2006 7:39 AM
Subject: Tra? loi anh Thuong
Đọc xong tâm sự của anh Thương, tôi tự hỏi liệu có phải tình yêu không chỉ khiến con tim mù lòa mà nó còn có thể biến người trong cuộc trở nên khác người không nhỉ? Ở đây tôi thấy từ đầu đến cuối chính người trong cuộc đã hành động một cách th🔯iếu tỉnh táo và đầy nông nổi. Mà thực ra thì sức ép gia đình của nhà anh Thương có thực sự ghê gớm lắm không, để tới nỗi mà anh Thương phải bỏ nhà ra đi, chọn một cách trốn chạy tình yêu, đầu hàng trước sự việc quá chóng vánh đơn giản và có thể nói là bạc nhược. Ở đây có sự éo le nào không nhỉ? Không, chẳng hề có, mà ngược lại cái bể dâu này lại là do chính anh Thương tạo nên, vậ💃y thì anh hãy tự xem xét lại một chuỗi những hành động của mình từ gieo mầm cho đến ươm trái.
Người ta nói tam thập nhi lập. Tôi tha thứ cho tuổi trẻ của anh ở độ tuổi 20, khi mà anh đã bắt đầu một mối tình với cô gái ấy nguyên do từ một lời thách đố của bạn. Tình yêu của cô gái chứa đựng sự chân thành, nhiệt huyết và trong sáng, trong khi của anh hàm chứa sự gia🧸̉ dối, mang tính dàn dựng. Trong gia đình, anh là con thứ mấy? Trước tới giờ anh có được chiều chuộng không? Gia đình anh là gia đình như thế nào: cởi mở, tiến bộ hay cổ hủ theo kiểu cha 🅷mẹ đặt đâu con ngồi đấy? Anh đã làm gì để thuyết phục gia đình chấp nhận cô gái và bảo vệ tình yêu của mình? Bằng cách ra đi ư? Và rồi anh có đem lại hạnh phúc cho mình và người yêu của mình?
Rõ ràng là phù phiếm, là hồ đồ, là nông cạn. Nay anh ở độ tuổi 30, tức là đã tam lập rồi. Anh đã thấy mình trưởng thành hơn tí nào chưa? Hay vẫn là một chàng trai xuất ngũ ở độ tuổi 20? Ngoài miệng anh nói rằng yêu, nhưng trong lòng lại day dứt, có lúc thú nhận mình giả dối, rồi lại không thể đến được với người mình yêu. Thật không thể hiểu nổi trạng thái bất nhất này. Ngoài miệng nói rằng bao giờ em đi lấy chồng thì anh lấy vợ, nhưng lại không để l𒀰òng cô ấy được yên, cứ đều đặn vài ngày thì anh lại gọi điện thoại hoặc viết thư cho cô ấy.
Liệu đến bao giờ thì cô ấy và anh có thể quên được nhau để có thể xây dựng một mối quan hệ mới? Cô ấy chung thủy và cứng cỏi, tôi nhận thấy thế. Cô ấy đã đợi anh sau rất nhiều năm, thậm chí còn bỏ nhà đi để phản đối chuyện cưới xin xếp đặt bên phía nhà💜 mình. Vậy thì yếu tố gia đình có là điều cản trở với anh nữa không khi mà cả hai người đều tự do ở trong Nam? Chúng ta đều có tự do hôn nhân. Chẳng có ai cấm đoán được anh nếu anh chị thực sự yêu nhau và muốn đến với nhau. Nhưng chắc tại cái tâm của anh, chứ nếu không thì vô duyên đối diện bất tương phùng rồi.
Thực sự thì anh đang làm cho chính mình khổ và làm khổ cả người yêu của mình nữa. Tôi thấy anh nên lựa chọn cho mình một quyết định đúng đắn và phù hợp. Xe🎶m xét tình cảm của mình, nếu anh nhận thấy mình vẫn luôn yêu và không quên được người ấy thì hai người hãy gắn bó với nhau, đừng để phí thời gian nữa. Con gái cũng có thì thôi. Nếu không anh hãy để cho cô ấy đi tìm người khác kẻo cô ấy chết già đấy. Đồng thời anh ngưng sự quan tâm của anh lại đi, k🌃hông gọi điện cũng không thư từ gì hết nữa, có như vậy cô ấy mới có thể có một đời sống tinh thần và gia đình êm ấm. Thời gian luôn là phương thuốc hiệu nghiệm chữa lành các vết sẹo, anh Thương mến ạ.