From: Nhu Quynh
Sent: Wednesday, November 11, 2009 10:19 AM
Chào anh Hùng,
Tôi cũng hay vào mục Tâm sự để đọc chuyện "nhân tình thế thái" để học hỏi cho mình kinh nghiệm trong cuộc sống, gia đình. Và tôi cũng chưa bao giờ có ý định viết hồi âm cho ai bao giờ vì hầu hết mọi người đều chia sẻ những ý kiến rất bổ ích, và thiết thực. Hôm nay đọc xong tâm sự thật dài của anh, tôi phải viết cho anh mấy dòng để phản hồi về câu chuyện của anh.
Tôi cũng là một người mẹ, người vợ có một sự nghiệp ngoài xã hội (ở Mỹ), và một gia đình để chăm sóc. Khỏi phải nói công việc bận rộn như thế nào, đi làm ở cơ quan 8 tiếng, thời gian đi về 3 tiếng, về nhà còn phải lo cơm nước, chơi, tắm rửa, và dạy con học. Cho nên tôi cũng phải đi chợ lúc buổi tối, chứ không phải là chiều nửa sau một ngày làm việc mệt nhọc ở cơ quan về.
Sau khi cơm nước xong xuôi, và lo cho con đầy đủ không lúc nào trước 11h khuya. Vì vậy mặc dù tôi cũng giống như vợ anh, không biết nấu nhiều món, nấu ăn không được ngon vì từ trước tới giờ tôi cũng không phải "lăn vô bếp" nhiều vì ba mẹ tôi rất thương con cái, chỉ muốn con cái dành thời gian cho việc học hành, vui chơi, thư giãn (chắc cũng giống ba mẹ vợ anh). Nhưng từ ngày lấy chồng tôi phải học nấu ăn, và cố gắng nấu những bữa ăn ngon, mặc dù vậy "lý thuyết" và "thực hành" vẫn còn khá cách biệt, vẫn có những bữa canh chua mà me nhiều hơn canh, hoặc là cá kho khét, nấu xong rồi không biết đó là món gì nữa. Nhưng khác với anh, vợ chồng chúng tôi cười về những lỗi lầm đó, và rút kinh nghiệm những lần sau.
Còn anh thì sao, anh nhiếc mắng vợ mình không thương tiếc, không những không thông cảm sau những giờ làm việc mệt nhọc ở cơ quan, làm đầy tớ cho thiên hạ, giờ lại về nhà làm đầy tớ cho chồng con, lại còn bị coi thường, chứ không hề được cảm giác yêu thương, trân trọng vì những gì mình đã làm cho gia đình. Vợ anh vậy là thật ngoan, hiền như người ngoài nhận xét, chứ nếu như tôi thì tôi đã đề nghị ly dị với một người chồng gia trưởng, độc đoán như anh rồi.
Anh những tưởng anh có chút thành công ngoài xã hội, chu cấp được chút ít cho vợ con (không biết có nên gọi đó là thành công hay không, khi mà mỗi tháng phải chạy chỗ này, đắp chỗ kia, để vợ con phải thiếu thốn), còn vợ mình thì không có chút đóng góp gì, mặc dù vợ mình cũng phải bôn ba ngoài xã hội còn làm thêm nữa, về nhà lại phải làm những công việc nội trợ, không tên rồi còn cho mình quyền được hạ nhục, chê trách thậm tệ vợ. Thật chẳng đáng mặt đàn ông chút nào cả. Xin anh hãy nhìn lại chính mình trước khi đưa ra những bình phẩm phản cảm, và phiếm diện như trên.
Như Quỳnh