Nghệ sĩ Việt Anh (trái) trong vở Chuyện tình nữ phạm nhân. |
- Vì sao đang diễn và vẫn còn đắt show, anh lại nhận lời làm thày?
🌟- Cả vợ tôi cũng bất ngờ. Tôi mới chỉ nhận lời cách đây có 2 ngày. Công Ninh (đạo diễn Công Ninh - Trưởng khoa diễn viên) cứ năn nỉ hãy về giúp anh ấy. Nhưng thật ra ngay từ xưa, tôi đã nghĩ sau này mình sẽ về trường. Có lẽ đã đến lúc phải làm điều gì đó để truyền nghề cho lớp trẻ.
- Anh có hình dung ra công việc mới?
ཧ- Trước đây tôi từng dạy diễn xuất tại Hội Điện ảnh, rồi dạy trong khóa nâng cao nghiệp vụ tại Nhà hát Sân khấu nhỏ. Cũng có lần tôi gom một nhóm nhỏ khoảng chừng 5-6 em vào dinh Thống Nhất dạy cho chúng về kỹ thuật biểu diễn. Còn bây giờ thì sẽ phải dạy theo bài bản của nhà trường. Chắc cũng không vất vả lắm vì trường mượn ngay hội trường của 5B và lớp sẽ học ngay tại đó. Đã đi dạy tức là không ai nghĩ tới tiền.
- Ngoài giáo trình đã có sẵn, anh sẽ để lại "dấu ấn Việt Anh" thế nào trong phương pháp giảng dạy?
ꦡ- Trước mắt phải cho các em một cái nền cơ bản, sau này tôi sẽ làm theo ý tôi. Cũng là thể hệ Xtanilapxki thôi, nhưng sẽ phải "thật". Dạy cho các em hiểu, cảm, tái tạo lại cảm xúc vẫn chưa đủ, mà còn phải cho các em sống một cách linh động trong nhân vật theo cách cảm riêng của chúng. Nghĩa là sáng tạo, chứ không phải là cho ra lò một loạt… Việt Anh.
🎃Lẽ ra hay nhất là tôi được tham gia tuyển chọn sinh viên. Nhưng không sao, 5-7 năm nữa vẫn còn nhiều thời gian để thực hiện điều mình muốn, vả lại lớp mới này được dạy từ đầu, nên chắc cũng không khó để thực hiện cách của mình.
- Nếu được chọn diễn viên, anh sẽ chọn người như thế nào?
♉- Thật. Diễn thật mà non thì còn sửa được, chứ giả, tính toán thì hỏng. Bác Năm Châu (NSND Năm Châu) nói một câu hay lắm: "Cho tôi thấy cách anh diễn, tôi sẽ nói anh sống thế nào". Văn là người mà diễn cũng là người. Bản thân tôi cũng tuân theo nguyên tắc đó, diễn tự nhiên uyển chuyển, theo cách hiểu và cảm của mình.
- Anh vừa nói 5-7 năm nữa, tức là anh định gắn bó lâu dài với nghề. Giữa thực trạng sân khấu không mấy lạc quan này, anh thấy sao?
♍- Sẽ lâu dài. Ừ, cũng có thể sẽ có nhiều điều làm mình "tắt lửa", như sáng nay ngồi xem các em xuất sắc của khóa lên nhận giải mà thấy lo. Sân khấu mà "nhan sắc" vậy thì làm sao có khán giả? Nhưng biết đâu có lúc mệt mỏi, nhiệt huyết của các bạn trẻ ấy ngược lại sẽ giúp mình hâm nóng lại? Tốt nhất là cứ làm hết sức mình.
- Phải hình dung ông thày Việt Anh thế nào?
- Rất khó khăn. Không khoan nhượng (cười).
(Theo Tuổi Trẻ)