- Ngày đầu trên phim trường "Vòng eo 56" của chị diễn ra thế nào?
- Tôi nhớ như꧒ in cảm giác ngày 17/9 khi ngồi xe từ TP HCM về Đồng Tháp chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên vào sáng hôm sau. Cảm giác trong tôi lúc đó khó tả lắm, không nói thành lời được, vừa vui, háo hức vì dự án phim ảnh bắt đầu vào guồng, mình sắp có những trải nghiệm mới mẻ của lần đầu trên phim trường. Nhưng tôi cũng run và lo lắm, tự dưng thấy sợ đủ thứ, nhất là sợ cảnh đầu mình làm không đạt, không đúng yêu cầu đạo diễn, sẽ là🍷m ảnh hưởng đến nhiều người.
Cảnh quay đầu tiên của tôi diễn ra trên một cánh đồng, khi đó tôi mặc áo dài và đạp xe đến trường. Nghe thì đơn giản nhưng khi thực sự đứng trước ống kính với c🐭ả êkíp đang quan sát mình, tôi thấy áp lực. Rất may là cảm giác run, sợ, mất tập trung chỉ thoáng qua. Đạo diễn Vũ Ngọc Đãng trấn an tôi, nhắc tôi phải diễn xuất thật tự nhiên, thoải mái như cô học sinh miền quê. Và tôi vui vì mình đã làm được điều đó.
- Chị thấy công việc của một diễn viên khác với suy nghĩ trước đó của chị ra sao?
- Trước đây, tôi không nghĩ đóng phim khó như thế này. Tôi đã xuất hiện nhiều trên sàn catwalk, trước ống kính máy ảnh, máy qu𒁃ay phim trong vai trò người mẫu. Nhưng đóng phim là điều hoàn toàn khác, rất cực nhọc, vất vả. Một cảnh quay, dù tôi có làm tốt thì cũng phải được thực hiện ít nhất 3-4 lần, rồi nào là toàn cảnh, trung cảnh, cận cảnh..., diễn xuất lúc nào cũng phải thật tập trung, nhập tâm.
Mỗi ngày đoàn quay đến quá nửa đêm và 4-5 giờ sáng hôm sau đã phải thức quay tiếp. Tôi ý thức mỗi việc mình làm đều ảnh hưởng đến tập thể nên tôi không ngại chuyện thức khuya, dậy sớm, tuân thủ giờ giấc đúng quy định. Khi mệt, tôi cũng không than thở. Nhân vật của tôi có nhiều cảnh đi chân đất nên tôi vô tình đạp miểng chai chảy máu chân, rất đau nhức, nhưng tôi cũng không nói ra vì không muốn mọi người lo lắng cho mình. Tôi không🥂 muốn đạo diễn và êkípꦫ cứ hở một chút là lo lắng cho tôi, điều này làm giảm sức làm việc của mọi người, ảnh hưởng đến tiến độ thực hiện phim.
- Trong những cảnh miêu tả tuổi thơ của nhân vật nữ chính, chị gặp khó khăn gì khi phải quay ngược thời gian để nhập vai cô bé 15 tuổi?
- Tôi không gặp khó khăn gì vì bộ phim gần như là chuyện của đời tôi. Đạo diễn Vũ Ngọc Đãng đã viết một kịch bản gợi lại trong tôi rất nhiều ký ức về thời 15 tuổi. Chỉ cần nhắm mắt lại tôi đã nhớ cảnh mình đi học ở quê ra sao, cảnh cha tôi bị người ta đến nhà ꦅđòi nợ, bị người ta khinh khi chỉ vì nghèo khổ, cảnh cha gồng mình nuôi bốn anh em tôi. Những ký ức đó không mất mà luôn nằm trong đầu tôi. Tôi không q🔯uên bất cứ chuyện gì về tuổi thơ của mình nên khi đọc kịch bản, ra phim trường, tôi diễn tự nhiên chứ không cần phải gồng hóa thân vào nhân vật.
- Chị gặp áp lực gì khi diễn xuất bên cạnh dàn diễn viên chuyên nghiệp như Nghệ sĩ Ưu tú Công Ninh, Tú Vi, Bích Hằng, Hồ Vĩnh Khoa...?
- Trong số các anh chị, các bạn diễn viên tham gi🌟a lần này, tôi là người duy nhất lần đầu đi đóng phim. Vì thế, khi đứng chung với họ, chắc chắn tôi không tránh khỏi áp lực. Tôi sợ, nếu mình làm không tốt thì mọi người bị ảnh hưởng, họ sẽ phải quay lại nhiều lần. Nhất là trong các cảnh diễn đòi hỏi lột tả nội tâm, tôi có thể rất nhập tâm nhưng khó duy trì được sự nhập tâm đó ổn định suốt trong các cảnh quay vì tôi chưa chuyên nghiệp. Chính vì vậy, tôi luôn nhắc nhở mình phải cố gắng hết sức.
Có một điều tôi rất thú vị là thầy Công Ninh nhìn rất giống cha của tôi, từ dáng điệu khắc khổ đến giọng nói của thầy đều làm tôi nhớ cha. Vì 🌊vậy, mỗi lần có cảnh diễn chung với thầy Công Ninh, chỉ cần nhìn thầy, tôi nhập tâm và dễ dàng khóc ngay.
- Trước đây, chị được mời đóng phim nhưng đều từ chối với lý do sợ nắng gió, sợ làm việc vất vả ảnh hưởng nhan sắc. Vì sao đến giờ, chị lại lăn xả với công việc diễn xuất như thế?
- Từ trước đến giờ, tôi ඣluôn chăm chút cho vẻ ngoài của mình. Nhưng gần một tuần ở Đồng Tháp, tôi chỉ có thời gian ít ỏi để ăn, ngủ rồi nghỉ ngơi cho lại sức chờ làm việc tiếp tục chứ nói gì đến việc có thời gian chăm sóc nhan sắc. Khắp người tôi bắt đầu có sẹo, vết bầm vì tôi phải đi chân trần, phải diễn cảnh lội ruộng, rồi còn bị đánh trong cảnh người ta đòi nợ cha... Tôi đùa với mọi người trong đoàn: sau này không còn được gọi là "người đẹp không tì vết" nữa rồi vì sẹo đầy người.
Lúc nào nỗi sợ lớn nhất của tôi cũng là sợ mình bị xấu. Nhưng đây là phim do tôi đầu tư, lại kể về câu chuyện của tôi, thì tôi phải "sống chết" với nó, phải hết lòng hết sức làm việc. Tôi muốn mình phải lăn xả hơn nữa vì đây cũng là một cơ hội để hình ảnh của tôi trong mắt mọi người tốt hơn, gần gũi hơn. Tôi hy vọng qua bộ phim này mọi người phần nào hiểu thêm về bản thân tôi và không còn hiểu sai về tôi như trước giờ vẫn thế.
Tôi đang dần thấy thích nghi với công việc của một diễn viên. Tôi còn có rất nhiều cảnh quay khó, đòi hỏi diễn xuất nội tâm ở phía trước. Tôi chưa dám khẳng định điều gì về bản thân mình mà chỉ thấy may mắn là bên tôi có nhiều anh chị trong nghề luôn truyền cho tôi nhiệt huyết. Việc của tôi là phải cố gắ🐼ng hết sức thôi.
- Làm việc với Vũ Ngọc Đãng, chị cảm thấy thế nào?
- Anh Đãng là một đạo diễn nghiêm khắc và cẩn thận. Nhưng anh cũng rất biết hợp tác với diễn viên. Khi thấy diễn viên làm tốt, anh không ngại khen ngợi ngay, chứ tôi nghe nói có nhiều đạo diễn luôn muốn vắt kiệt sức của diễn viên. Có nhiều cảnh diễn của tôi, anh Đãng khen là "xuất sắc". Được khen tôi rất phấn khích. Nhưng tôi cũng chỉ dám xem đó là sự khích lệ từ đạo diễ🅺n dành cho một người còn quá mới mẻ với phim ảnh như tôi.
* Ảnh: Ngọc Trinh làm ruộng trên phim trường |
Thoại Hà thực hiện