Từ ngày cưới, tôi sống cùng mẹ chồng ở quê (gần thành phố). Chồng đi làm trong thành phố, sáng đi tối về, thu nhập bình bình. Tôi làm kế toán tại trường tiểu học gần nhà nên thu xếp cuộc sống được ổn định và sống với tư tưởng thoải mái. Chúng tôi có hai lần sinh nhưng trời cho lộc con cái nên một lần tôi sinh đôi, giờ một bé đã học tiểu học và hai bé học mầm non. Nếu cứ vậy tôi sốn꧃g ở quê vẫn thu xếp được cuộc sống đàng hoàng, vậy mà lại có quyết định sai lầm.
Nói về hoàn cảnh nhà chồng, chồng tôi có một anh trai. Anh trai chồng đang sống ở thành phố, giỏi, có kinh tế, tuy nhiên hoàn cảnh của anh éo le. Vợ anh không có bà con thân thích do là trẻ mồ côi, anh chị có một bé trai nhưng bị tự kỷ nặng. Rồi chị không may bị mất♛ cách đây 5 năm, vì thế bố chồng tôi lên ở thành phố phụ anh chăm sóc cháu. Tuy nhiên, một cú sốc lớn nữa đến với anh chồng khi anh bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn đầu cách đây 3 năm, hiện anh ăn uống khoa học nên sức khỏe vẫn bình thường.
Cách đây một năm, anh chồng ngỏ ý muốn giúp đỡ vợ chồng tôi mua căn hộ chung cư rộng rãi trên thành phố gần nhà anh để tiện bề cho ông bà, anh em gần gũi có gì giúp đỡ nhau, đồng thời tạo điều kiện cho con cháu được mở mang việc học hành, chồng tôi không phải đi làm xa. Tôi xác định mình rất nặng gánh khi con đông, anh chồng bị bệnh, con anh chồng tự kỷ, bố mẹ chồng già. Anh chồng tạo điều kiện cũng nhằm mục đích nhờ vả vợ chồng tôi sau này. Ban đầu vợ chồng tôi từ chối vì thích yên bình, không thích ồn ào, anh chồng thuyết phục nhiều lần, tôi lăn tăn rồi cuối cùng cả nhà đồng lòng muốn đi nên tôi đồng ý. Gia đình tôi bán hết đất cát, nhà cửa ở quê, cùng với sự giúp đỡ một nửa tiền của anh trai chồng cho nên chúng ꦉtôi mua được căn chung cư rộng rãi, thoáng mát. Tôi xin nghỉ việc làm ổn định ở quê để lên ở gần nhà anh chồng.
Sống ở thành phố một thời gian tôi đâm ra chán nản, con cái không có chỗ chơi nên suốt ngày đòi xem tivi. Ở nhà cũ các cháu tự đi học tự về, giờ vợ chồng tôi thay nhau đưa đón, các cháu cũng buồn phiềnꦓ. Tôi xin làm kế toán tại công ty tư nhân nhưng không được vui vẻ, thoải mái như khi làm tại trường học cũ. Tôi rơi vào trạng thái trầm cảm, chỉ muốn về quê. Mẹ chồng cũng quen cảnh sống ở quê, ra đây bà chán nản và ốm đau liên miên, chỉ muốn về quê sống. Chồng tôi thấy vậy cũng phiền lòng và muốn về quê, ở đó anh có nhiều bạn bè nối khố, thi thoảng chè chén nên thấy cuộc sống ý nghĩa. Ở thành phố chi phí cao khiến chúng tôi khó khăn rất nhiều, chi tiêu eo hẹp. Tuy nhiên, môi trường sống khiến chúng tôi chán nản nhất, đêm nào tôi cũng thức giấc, nhớ và muốn sống môi trường ở quê cũ, cả chồng và mẹ chồng đều muốn về quê.
Anh chồng và bố chồng luôn động viên vợ chồng tôi và mẹ chồng cố gắng một thời gian sẽ thích nghi. Tuy nhiên càng ở chúng tôi càng chán. Khó khăn hơn khi chúng tôi vừa bán nhà đất ở quê với giá bình thường xong thì có dự án nên đất lên giá ầm ầm. Ở quê, để gần trường rất khó mua đất, con nhỏ nên việc xây nhà lại càng khó; muốn tìm nhà ở sẵn để mua nhưng toàn nhà quá xập xệ, không ở được. Thấy chúng tôi kiên quyết muốn về, anh chồng và bố chồng tức giận tuyên bố từ giờ không liên quan, vợ chồng tôi muốn làm gì thì làm; nếu bán nhà thì trả lại anh tiền, anh không giúp đỡ gì nữa. Đương nhiên, tôi cũng muốn vợ chồng tự lập, không nợ nần gì anh, nhưng giờ bán căn chung cư này đi nếu trả anh nửa tiền thì chỉ♓ mua được đất mà chưa thể xây được nhà, còn mẹ già và con nhỏ nữa cũng cần nơi ăn chốn ở đảm bảo.
Anh chồng khăng khăng như thế, không nghe điện thoại cũng không gặp gỡ chúng tôi cả tháng nay. Mẹ chồng tôi lên than thở, ngỏ ý với anh cho chúng tôi mượn tiền bán chung cư để mua đất về quê làm nhà. Anh nhất định khôngℱ nghe, vẫn hy vọng chúng tôi thay đổi ý định mà cố gắng bám trụ lại thành phố. Tôi đang bị rơi vào thế bí, chưa biết tính sao.
Diệp
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc