Những ngày buồn lê thê cứ kéo dài mãi khi sáng cả nhà đều đi vắng. Anh trai tôi đi học, bố 🐻mẹ đi làm đến trưa mới về, tôi như cậu bé cô đơn sau song cửa sắt. Nhà tôi ngay sát trường tiểu học, tiếng trống trường rộn rã cùng bao bước chân thoăn thoắt của lũ trẻ đồng trang lứa khiến tôi ao ước được đi học vô cùng.
Hồi đó, ngoài ngồi chơi ở sân, ra vườn, vuốt ve chó con thì không còn thứ gì khác để tôi chơi. Tôi năn nỉ mẹ cho tôi đi học cùng anh trai nhưng không được vì chưa đủ tuổi, nhà tôi nghèo, tiền đi🐓 học mẫu giáo cũng không có đành phải ở nhà một m🌌ình.
Trước sân nhà là cái mương khá rộng và sâu, đây cũng là nguyên nhân bố mẹ tôi phải khóa cửa không cho tôi ra ngoài chơi. Hàng ngày, tôi nhìn sang bờ mương đối diện, có một người phụ🍬 nữ mỗi sáng đều dắt trẻ đến trường, rồi đến trưa tay cô ôm cặp sách, tay dắt ꦉvề trong tấm áo trắng đục đục. Cô tóc xoăn, trạc tuổi mẹ tôi, lúc đó tôi ao ước được cô bế, được thơm lên má cô và được vào lớp của cô học chữ thay vì ngồi nhà buồn bã.
Cô Nguyễn Thị Cân - cô giáo chủ nhiệm lớp 1꧙ của tôi, là người cô tôi yêu quý nhất. Mỗi lần cô đi qua, ánh mắt cô nhìn vào nhà tôi, một cậu bé với ánh mắt long lanh mà cô đơn và dường như đang thèm khát được vượt ra khỏi song sắt để vui chơi cùng bạn bè. Những ngày mưa hay nắng, tôi ngồi thụt vào trong hiên nhà, từ xa, tay cô giơ lên vẫy chào tôi làm cho tôi phấn khởi vô cùng. Nụ cười hiền hòa của cô tạo động lực để trong đầu tôi lóe lên một suy n🉐ghĩ "hôm nào mẹ tôi nghỉ làm, tôi sẽ xin mẹ lên trường chơi và xem cô giáo dạy".
Và ngày đó đã đến khi một hôm mẹ tôi mệt và nghỉ ở nhà𓄧. Tôi đi lên trường Tiểu học Văn Phú (Hà Nội) và𝄹 đứng nép bên cửa sổ lớp của cô nghe cô dạy chữ. Trong lớp các bạn đọc theo cô, "ô", "a", tôi cũng bắt chước hô lớn như vậy trong sự ngỡ ngàng của các bạn và chính cô giáo.
Trong khi tô🎶i vẫn còn mải miết nhìn lên bảng thì cô đã đi đến chỗ tôi lúc nào 🔴không hay. Cô xoa đầu tôi và bế tôi lên, hỏi tôi: "Con có muốn đi học không?", tôi trả lời: "Con có cô ạ".
Cô dắt tôi vào lớp và chỉ lên bảng một loạt chữ cái, chỉ đến chữ nào tôi cũng phát âm được do tôi thường học "lén" cùng anh trai ở nhà. Cô nở nụ cười hiền và sắp xếp cho tôi ngồi tạm vào một ghế trong lớp rồi tiếp tục bài giảng. Tan học, cô bế tôi về nhà và gặp ﷺm🔴ẹ và mong muốn cho tôi đi học sớm hơn một tuổi. Bố mẹ tôi vốn là những người nông dân chân lấm tay bùn, đi làm quanh năm suốt tháng, nghe cô giáo nói vậy liền đồng ý luôn, vì nếu không tôi cũng chỉ ở nhà sau cánh cửa cổng hết một năm nữa mới đi học không có ai trông tôi.
Thế là tôi vào lớp mộ𓆏t khi năm tuổi. Sáng sáng, cô đi qua nhà và dắt tôi đi, đây là một sự ưu ái đặc biệt với tôi vì là học sinh bé bỏng nhất của cô. Trên lớp, cô 🐠luôn ân cần dạy dỗ và để ý đến tôi, biết tôi ít tuổi hơn các bạn, bé nhỏ hơn các bạn nên cô có sự quan tâm riêng biệt. Hôm trời mưa dầm cô bế tôi về trên vai, tôi ngụp trong chiếc ô nhỏ của cô còn cô ướt hết. Với cô lúc đó chỉ có 2 thứ quan trọng đó là cặp sách và cậu học trò bé bỏng.
Cô vốn là người ở nơi khác chuyển đến làng dạy học và sinh sống. Cô ở trọ trong một gia đình làm nghề mổ lợn, mỗi sáng cô đều phụ gia chủ mổ lợn và mang ra chợ bán, biết nhà tôi nghèo nên mỗi ngày cô đi dạy qua nhà lại cho nhà tôi bát tóp mỡ, ít bì lợn, mỡ bèo nhèo hay xương mà người ta đã lọc gần như hết thịt. Đó không phải là thức ăn♑ gì cao sang nhưng đó là cả tấm🉐 lòng với những gì cô có và đối với nhà tôi đó là đủ của một ân tình, tình cảm đặc biệt cho một hộ gia đình nghèo thuộc hạng nghèo nhất xã.
Đối với nhiều người, nghề thịt lợn không hào nhoáng gì mà lại là nghề làm thêm của một cô giáo. Nhưng với cô đó là nghề để kiếm sống chân chính, ng🌌hề của lao động, nghề đó còn g🌃iúp cho nhà tôi có bữa ăn ngon hơn dù chỉ là những món tóp mỡ nấu dưa, bì lợn luộc chấm muối hay cháo ninh xương mà không hề có thịt... trong những ngày mưa gió bố mẹ không thể đi làm thuê được.
Có một lần cô hỏi tôi sau này thích làm nghề gì, tôi đã trả lời ngay là thích làm thầy giáo. Cô xoa đầu tôi và nhìn vào ánh mắt mơ ước: "Cô tin sau này em sẽ là một thầy giáo giỏi". Tôi còn nhớ mãi cuốn Tiếng Việt 1 hồi đó cô mua tặng tôi có dòng chữ mà mãi học hết lớp hai tôi mới đọc hết được: "Cô rất yêu mến và có cảm tꦯình với em, cô nhìn thấy được khát vọng học tập trong ánh mắt ngây thơ của em mỗi hôm đi ngang quജa nhà em, một mái tranh hạnh phúc. Trong chặng đường học tập vinh quang sau này cô mong em luôn phấn đấu và nhớ rằng học tập là hạnh phúc và phải hy sinh, hãy cố gắng nhé, cậu bé của cô".
Rồi tôi học hết lớp một và nhận được danh hiệu học sinh tiên tiến. Đó có thể gọi là ꦕthành tích tốt khi tôi kém các bạn một tuổi và đặc biệt danh hiệu đó làm cho quãng thời gian nhàm chán sau song cửa của tôi ngắn lại. Tôi được đến trường học con chữ, được nhìn thấy ánh mắt ân cần của cô hàng ngày.
Năm tháng qua đi, tôi vào đại học rồi ra trường. Hiện giờ tôi đang công tác tại Đại học Kinh tế - Đại học quốc gia Hà Nội, tuy chưa phải là giảng viên nhưng tôi vẫn nuôi nấng ước mơ từ lúc còn học lớp một của mình,൲ vẫn ghi nhớ lời cô dạy. Cô giờ đã không còn ở làng nữa và đã chuyển công tác từ rất lâu, chỉ mong nếu sau này có cơ hội gặp lại c✅ô, được ôm cô vào lòng, được nức nở với những gì cô dặn và cảm ơn cô đã cho con đi học lớp một cho dù con chưa đủ tuổi nhưng đủ khát vọng để đi trên con đường tri thức.
Mãi mãi, tôi ghi nhớ lời cô dạy tuy đơn giản mà là bài học vỡ lòng. Chính cô là người đã tạo động lực và sự cố gắng cho tôi khi năm đầu tiên tôi thi trượt đại học và nỗ lực học tập cho đến bây giờ. Người cô giáo như m🌟ẹ hiền, thức đêm thức hôm làm thêm để mang cho nhà tôi từng bữa ăn những ngày đói khổ.
Nguyễn Văn Công