Tôi 35 tuổi. Nhưng lớn lên trong thập kỷ 90, nơi mà những màn tình cảm lãng mạn của gay hầu như vắng🃏 bóng trên báo chí, loa đài. Trên tivi, cũng rất hiếm câu chuyện tình yêu൲ của những người đàn ông và phụ nữ trong thế giới tình dục một màu của chúng tôi.
Những bộ phim coi tình yêu kiểu đó như một trò đùa, hoặc điều gì đ𓃲ó thấp kém. Không có bản hit tình yêu nào dám gọi tên người đồng tính. Cũng chẳng có chuyên gia tình dục nào bàn luận về nó.
Vì thế, công bằng mà nói, một ngày kỷ niệm có thể thu hút sự chú ý của tôi về xu hướng tính dục của mình, cũng được chào đón với tầm quan trọng y như mảnh giấy viết láu trên tường toilet định giới thiệu tôi với một gã đồng dâm nam từ thủa xa lắc nàꦗo đó.
Sự ghét bỏ ngày Valentine của tôi bắt đầu từ khá sớm. Ở trường, chúng tôi buộc phải làm những tấm thiệp hình trái tim để tặng các bạn cùng lớp ngược giới tính với mình, kèm theo hai trong số các hoạt động tôi ít thích thú nhất - nghệ thuật thủ công và các trò chơi tập ꦿthể.
Trải qua các tháng hai ౠnhư thế, tôi đã vượt qua được nỗi sợ rằng mình sẽ🐻 không nhận được tấm thiệp nào, cho đến khi điều khủng khiếp xảy ra - tôi phát hiện tấm thiệp mừng duy nhất tôi nhận được là do mẹ mình viết.
Thực tế là Valentine dành cho Adam và Eve, chứ không phải Ada🌜m và một chàng Yves nào đó, làm nhức nhối trái tim tôi. Những người lớn vô tình làm điều độc ác khi hỏi một đứa trẻ mới lớn là tôi rằng liệu cô bé mà tôi đang chơi cùng có phải là "bạn gái", liệu chúng tôi có "kết 🐟hôn", hoặc "chà chà cậu sẽ làm tan vỡ trái tim khối cô gái khi trưởng thành", như thể đó là điều đáng khuyến khích.
Cái gọi là tình yêu khi đó đều gắn liền với việc bạn phải được ngưỡng mộ. Điều sống còn là bạn phải nhận đượ🎐c nhiều thiệp mừng, từ nhiều người thần tượng bạn. Việc chỉ nhận được một tấm thiệp chứng tỏ bạn có khuôn mặt, hay cá tính, mà chỉ mẹ bạn mới yêu được.
Mọi thứ trong quá trình lớn lên đều cho thấy tôi là trai thẳng. Nhưng dần dà, tôi b𝕴ắt đầu hiểu ra cách thức mà cộng đồng ♐gay bị xem như quỷ dữ. Khi tôi vào tuổi teen, năm 1993, đồng tính được gỡ tội ở quốc gia này. Tôi lần đầu mới dám tiếp xúc với ý tưởng về tình yêu đồng tính, khi đó còn được mô tả là "bất thường", "đồi trụy".
Nền giáo dục Thiên chúa dạy tôi rằng những nhu cầu vốn tự nhiên của tôi là sai trái, và phải bị trừng phạt. Mặt khác, tôi nghe thấy các bạn bàn tán sau lưng rằng tôi sẽ không được tham gia khiêu vũ cùng họ, khiến tô💙i càng tuyệt vọng. Tôi không muốn mình trở thành một phần của họ n👍ữa.
Tôi tránh xa bất cứ cuộc trò chuyện nào nói về các cô gái, về sex, hoặc về "chuyện ꦯấy". Nếu thích đàn ông là sai trái, tôi không muཧốn làm điều phải. Nhưng tôi cũng không muốn bất cứ ai nhận ra mình là gay. Vì thế, đời sống tình cảm của tôi là sự vất vả giải quyết thăng bằng giới tính của mình.
Nhu cầu đó càng mãnh liệt ở nhà, khi cha mẹ tôi làm mọi cách để lờ đi thực tế rằng tôi có rấ♋t nhiều poster cầu thủ nổi tiếng Andrei Kanchelskis trên tường, nhưng không hề hứng thú xem anh ấy thực sự chơi bóng.
Khi cha mẹ tránh hỏi quá nhiều về tình cảm của tôi, ngày Valentine lại phun vào bầu khí quyển quanh tôi khái niệm "tình✃ yêu" như một liều khí độc.
Cha mẹ tôi đã tức điên lên mỗi lần trò chuyện về việc liệu tôi đã có người "đặc biệt" trong lòng, vì họ sẽ luôn phải chờ sang năm khác. Kết quả là, tôi chẳng bao giờ🐠 dám nghĩ đến ♉tình yêu của Valentine có thể là thứ tình yêu tôi sẽ tìm kiếm cho mình về sau này.
Tất nhiên, thần Cupid cuối cùng cũng chữa lành trái tim tôi, nhưng 10 năm kể từ khi tôi gắn bó với🐽 mối tình hiện tại, cảm nhận của tôi về Valentine vẫn chẳng thay đổi. Chúng vẫn đắng chát như thủa nào.
Trong số h🦋àng trăm món đồ kỷ niệm Valentine tôi thấy ở các cửa hàng bán thiệp một tuần qua, không có cái nào dường như được thiết kế riêng cho cộng đồng đồng tính. Tất nhiên, tôi có thể chọn những thiệp trung tính vẽ con ♋gấu bông hoặc con vật nào đó đáng yêu, nhưng ngay cả thế thì các biểu tượng son môi, màu móng... cũng đều chỉ ra rằng ngay cả các con vật đó cũng là "thẳng".
Hầu hết những người sản xuất thiệp dường như mặc định rằ🔥ng ngày lễ này - và 🌱các sản phẩm của họ - không dành cho bạn nếu bạn không phải là một anh chàng trai thẳng chân chính.
Tôi luôn cảm thấy rằng nếu bạn cần một ngày đặc biệt để kỷ niệm tình yêu của mình, có thể 345 ngày còn lại của năm các bạn đã chẳng lãng mạn nhưಌ thế.
Ký ức trưởng thành và bị lạc loài vẫn còn đau đớn vớ🐈i tôi. Chúng tôi có thể đã có bước tiến dài hướng tới bình đẳng hôn nhân, nhưng Valentine dường như vẫn sẽ 🦄mãi dành cho người "thẳng".
Thuận An