Từ khi yêu, chúng tôi đã ở xa, anh làm việc ở Sài Gòn, thường xuyên đi công tác các tỉnh, còn tôi sống và làm việc ở tỉnh,🤡 cách Sài Gòn 200 km. Cuối mỗi tuần hoặc khi nào đi công tác ngang nhà, anh sẽ về. Tôi làm việc văn phòng, rất áp lực vì khách hàng và rủi ro. Tài chính của vợ chồng tôi đủ 𝓰ăn, lương tôi và chồng không chênh lệch nhau mấy. Vì ở xa chồng, tôi gần như làm mọi việc một mình, từ mua đất, xây nhà, mang thai, sinh con, chăm sóc và dạy con học... (cả hai lần tôi sinh đều không có chồng bên cạnh).
Trước đây tôi sống cùng mẹ chồng nhưng không hợp nên vợ chồng mua đất và xây nhà riêng. Để đỡ đần con cái, mẹ tôi từ quê lên ở cùng. Chồng tôi là người tốt nhưng khá vô tâm. Anh ít khi chia sẻ công việc với tôi, một ngày gọi một lần vào buổi tối để các con nói chuyện với ba, không thường trả lời tin nhắn của tôi. Mỗi khi về nhà anh ít khi phụ giúp tôi, sử dụng điện thoại cho công✱ việc và giải trí nhiều hơn dành thời gian cho vợ con. Nhìn bên ngoài, tôi là một người rất mạnh mẽ nhưng thật ra lại hướng nội, dễ xúc động. Những khi bệnh, mệt mỏi vì công việc, tủi thân khi chồng không 𓃲quan tâm, tôi muốn khóc thật to. Rồi phải lo cho con nên tôi luôn cố kìm nén, trốn tránh việc nghĩ cho bản thân.
Từ hai năm nay, tôi nhắc với anh việc 3 mẹ con sẽ vào Sài Gòn sống để các con được gần ba. Con trai tôi rất hiếu động và cực kỳ nhạy cảm, tôi dù thế nào cũng không th💛ể có được sự mạnh mẽ của người cha nên lo lắng về sự phát triển tâm lý của bé. Tuy nhiên, ch🌼ồng tôi luôn phản đối, anh cũng không đồng ý bán nhà vì tiếc ngôi nhà rộng rãi, có vườn cây xanh mát, không bao giờ có khả năng mua được ở Sài Gòn. Tôi cũng tiếc ngôi nhà nhưng nghĩ các con gần ba mới là điều quan trọng nhất, tôi sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì.
Tương lai anh nói đến hoàn toàn không có bóng dáng của anh đỡ đần tôi. T⛄ại sao tôi phải đưa đón con một mình để dẫn tới stress? Điều đó làm tôi vô cùng thất vọng và đau lòng. Từ đó tôi thấy mình nguội lạnh, không muốn đối diện với anh, không biết phải làm gì với cuộc hôn nhân này. Tôi đã nói chuyện với chồng rất nhiều, đa số là qua tin nhắn bởi gọi điện là khóc, không nói được, mà tin nhắn lại không thể nói hết những gì trong lòng chất chứa. Mỗi lần chồng về, tôi muốn nói chuyện nhưng hầu như không có thời gian riêng tư, tôi cũng sợ cãi nhau sẽ làm khoảng thời gian ít ỏi các con có được bên ba không trọn vẹn.
Tôi đã soạn sẵn đơn ly hôn trong máy tính nhưng muốn các con lớn lên có đầy đủ bố mẹ. Anh cũng rất thương con. Tôi cũng sợ nếu vào Sài Gòn, ngày ngày đối diện với sự vô tâm của anh, những nỗi niềm trong tôi bùng phát sẽ không th🎃ể hàn gắn được nữa.
Ngân
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc