Tôi lấy chồng gần bốn năm. Trong bốn năm qua, tôi luôn làm tròn trách nhiệm của người con dâu. Vợ chồng tôi lập nghiệp ở miền Nam, ba mẹ chồng ở quê miền Trung. Từ lúc cưới xin đến giờ, có nhà cửa đầy đủ cũng là vợ chồng tự lập. Trong năm, cứ ở nhà có việc hay ông bà ốm, tôi luôn gửi tiền về cho ông bà, ít nhất mỗi lần năm triệu đồng, tầm 5-6 lần mỗi năm, chưa kể tết nhất cũng🐟 10 triệu. Thỉnh thoảng tôi mua yến, sữa, quần áo gửi về cho ông bà. Lâu lâu tôi vẫn gọi điện hỏi thăm nói chuyện lễ phép. Nhà cửa của ông bà, vợ chồng tôi sửa chữa, mua sắm nội thất, xe máy, điện máy trong nhà.
Tôi sinh đứa đầu, ở ngoại từ lúc bầu đến khi bé bốn tháng tuổi không mất một ngàn mà ൲được chăm từng chút, không phải làm gì. Còn mình tôi ở nhà chồng bốn tháng, hết 20 triệu đồng tiền ăn. Ông bà nhận và không hề có ý từ chối. Cứ mỗi lần ông bà cần mua gì đều là vợ chồng tôi lo hết. Rồi còn lo trả hết nợ sinh viên cho mấy anh em đi học. Nói chung vợ chồng tôi lo toàn bộ. Không phải tôi kể ra để kể công mà là để mọi người hiểu tôi rất có tâm lo cho gia đình chồng. Lúc cho hay đưa tiền, tôi luôn là người chủ động gợi ý và gửi tiền chứ chồng tôi ít để ý mấy chuyện này. Có lúc tôi không hỏi ý kiến chồng mà vẫn âm thầm gửi tiền, mua quà gửi về cho ông bà, sau này ông bà kể lại, chồng tôi mới biết.
Chị em trong nhà, vợ chồng tôi hỗ trợ tối đa khả năng. Cho vay tiền mấy trăm triệu mua nhà, tạo công ăn việc làm... nhưng chưa bao giờ tôi nhận được tình cảm từ bất cứ ai trong gia đình chồng. Tôi sinh hai đứa trong ba năm rất vất vả, mệt mỏi nhưng chưa được cuộc gọi hỏi han sức khỏe, động viên từ gia đình chồng. Từ lúc mang bầu đến lúc sinh, ông bà nội chỉ gọi một hai lần, sinh xong cả nửa năm gọi một lần. Ông bà cũng rảnh rỗi nhưng vẫn không vào phụ chăm con cho tôi, tôi không dám đòi hỏi thêm. Nhìn xung quanh nhà nào cũng có ông bà vô phụ chăm, còn tôi một mình lo cho hai đứa nhỏ, nghĩ hơi buồn. Hình như gia đình chồng chỉ quan tâm tới tiền bạc thì phải, vợ chồng tôi cũng không dư dả gì. Lúc bé sau được năm tháng, tôi uống kháng sinh nhiều do ốm vặt nên mất sữa. Tôi rất buồn và thương con nhưng không ai hiểu hay hỏi han mà cứ nghĩ tôi muốn giảm cân nên ăn ít gâ𓄧y mất sữa. Còn rất nhiều chuyện nữa, nhưng dài quá viết không nổi.
Mọi người đọc xong, xin cho tôi lời khuyên. Không hiểu vì sao họ hờ hững với tôi như vậy. Vì lâu lâu nghĩ tới, lòng tôi trĩu nặng buồ🔯n phiền. Tôi đã làm tròn trách nhiệm mà sao họ không hề để tâm tới tôi? Hãy cho tôi một câu nói để sau này tôi không buồn lòng nữa. Đương nhiên tôi vẫn làm tròn trách nhiệm một người con dâu.
Trúc Anh