- Em có đồng ý lấy anh làm vợ không?
Cuối 2011,ꦛ người bạn trai tôi quen hơn 12 năm, sau chuyến đi biển dài một năm, quỳ xuống ngượng nghịu cầu hôn. Ngoài việc hồi hộp nói nhầm, chiếc nhẫn anh nhờ chị gái tôi chọn ಌhộ cũng quá rộng khiến tôi không thể đeo vừa. Khi ấy tôi gần 30, nên gật đầu luôn.
Đầu 2012, chúng tôi kết hôn, thuê một phòng nhỏ giá 2 triệu đồng một tháng trong dãy trọ cấp 4 lụp xụp, đường đi ngoằn ngoèo. Căn hộ 12 m2, dưới để xe máy, nấu nướng, phòng vệ sinh, trên là gác xép để ngủ. Mùa🍌 đông gió gào rít, len lỏi khắp nơi. Mùa hè, bật quạt chĩa thẳng vào người vẫn hầm hập. Bốn mùa, chuột chạy rầm rập trên mái tôn, mùi cống bốc lên, thêm tiếng cãi nhau ngày đêm từ cặꦐp già nhân ngãi non vợ chồng bên cạnh.
Vài tháng sau tôi có bầu, chồng bận học sĩ quan máy ꧙cấp 2 ở Đại học Hàng Hải dưới Hải Phòng. Mỗi lần đi vào ngõ bé xíu chỉ đủ một người một xe ấy, tôi đều ám ảnh sợ n𝓰gã.
Chị thứ tư thương quá liền rủ tôi góp tiền mua nhà chung. Trước đó, anh cả và chị hai mua một căn nhà gần 90 m2 ở Kim Mã Thượng, Ba Đình, Hà Nội để đầu tư. Cuối cùng anh cả chuyển về ở cho tiện việc học con cái. Chị tư gọi cho tôi khi tôi đang ở chỗ làm, chưa từngꦛ nhìn qua căn nhà kia, nhưng từ nhỏ tôi đã tin chị vô điều kiện, nên đồng ý ngay. Căn nhà có giá 6 tỷ đồng, tôi và chị tư mỗi người bỏ ra 1,5 tỷ đồng để mua lại nửa căn nhà từ chị hai. Tổng số tiền chồng tôi có sau mấy năm làm thủy thủ là 375 triệu đồng, tôi dành dụm được 600 triệu đồng cộng thêm 10 cây vàng bố mẹ cho khi cưới. Giá vàng đang ở ngưỡng 35 triệu một cây. Vét sạch túi vẫn còn n𒅌ợ.
Nhà ba tầng, tầng một là phòng khách, phòng ăn, chỗ để xe chung, tầng hai và tầng ba mỗi tầng có hai phòng ngủ, một ban công, phòng tắm và cầu thang lớn chiếm nhiều diện tích. Nhà anh cả ở tầng 2, nếu nhà tôi và nhà chị gái ở chung tầng 3 thì rất chật chội. Bố mẹ cho mỗi chị em một trăm triệu, góp lại đủ xây thêm một tầng nữa. Tôi chọn ở tầng 3 vì bụng đã lớn, lên xuống vất vả, dù điều đó t✨hiệt thòi cho cả nhà chị gái tôi vì tầng 4 để tiết kiệm nên x♛ây tường 10, nhà lại hướng Tây rất nóng. Ban công xinh đẹp trước tầng 3 bị bít lại làm thành khu bếp nhỏ vì không thể xuống tận tầng một nấu ăn.
Ở nhà chung lại vẫn đang còn nợ nhưng tôi rất vui vì có chị gáiꦯ ở bên lo cho từng thứ một. Khi tôi sinh em 🍌bé, dù chồng đi học thi thoảng mới về nhưng anh chị chẳng để tôi thiếu thốn gì.
Em bé được đặt tên là Kiến Xinh. Cô ấy như búp bê với đôi mắt to đen ướt, hàng mi rợp, môi đỏ cong, mái tóc dày bóng. Kiến khá ngoan, thích chơi một mình, lớn nhanh có điều mãi chưa biết nói, đêm thường ✤không ngủ hò hét t﷽ới gần sáng. Hai vợ chồng đưa con ra viện Nhi khám, bác sĩ bảo: Em bé bị tự kỷ.
Chồng tôi bỏ nghề đi biển, đảm nhận công việc người vợ (như lời cầu hôn ngày xưa của anh) ngày ngày đưa đón con từ trung tâm này tới trung tâm kia, mong tìm ra phương pháp can thiệp tốt nhất, chiều tắm giặt cho con, lo cơm nước. Tôi chuyển sang vai người đàn ông, gồng lên kiếm tiền. Có lần tôi đi làm về, thấy chồng đang toát mồ hôi đứng ngoà♕i cửa sổ cầm sào chọc vào trong nhà. Hóa ra trong lúc bố nấu𒁏 ăn, Kiến nghịch cài chốt phòng, nhưng con lại không thể hiểu để mở cửa cho bố mẹ.
Chúng tôi thường xuyên phải để Kiến trong căn phòng 20 m2 vì con rất nghịch, chưa biết gì. Trừ lúc đi ಞhọc, con bé tha thẩn chơi với 𝐆tủ quần áo, giá sách của mẹ, nhìn rất tội. Anh chị khuyên tôi nên chuyển sang nơi khác phù hợp hơn với Kiến.
𒁃Khi ấy, giá nhà đất Hà Nội giảm, căn hộ diện tích lớn lại ở trong ngõ sâu càng xuống giá nhưng anh rể vẫn đưa cho tôi 1,5 tỷ đồng. Tôi có hơn hai tỷ, muốn tìm nhà tầm 4 tỷ ở trong trung tâm để tiện di chuyển. Qua hết "cò" này, "cò" kia, đi mòn lốp xe vẫn không được.
Chồng chị hai nghe tin tôi muốn mua nhà riêng, gọi cho tôi nói chắc nịch: "Để đấy anh lo". Vài tuần sau, vào đúng ngày sinh nhật mình, tôi được anh chị gọi ra quán ăn ký vào hồ sơ mua bán do luật sư đã chuẩn bị sẵn. Đó là căn chung cư rộng 120 m2 ở mặt phố Đốc Ngữ, 🔜Ba Đình, n🌟gay tầng trên căn hộ của anh chị tôi.
Chung cư vốn xây cho cán bộ của Bảo tàng Xây dựng HCM, gồm 12 tầng, mỗi tầng có bốn căn hộ, sạch sẽ, yên tĩnh, gần bệnh viện, trung tâm thương mại, chợ và trường học. Căn hộ của một bà chủ sắt thép ở Thái Nguyên, đang cần tiền đầu tư nên bán rẻ hơn chút đỉnh. Cũng như lần trước, tôi chỉ dọn sang khi nhà đã xong xuôi, một tay anh rể tôi sửa 𒆙sang, sắm đồ nội t🎀hất.
Tiền sửa nhà hơn 300 triệu đồng, chủ yếu là vào đồ gỗ, tôi mua thêm bộ sofa và tivi. Lúc mời tân gia, một người bạn nói khéo: "Chắc chị theoജ phong cách tối giản nhỉ?". Tối ấy tôi mới nghĩ ra, ý họ là nhà tôi trống quá, chẳng bày biện trang hoàng gì. Cũng chẳng sao, vợ chồng tôi muốn ꦫmột không gian rộng rãi, không chậu cây, lọ hoa, tủ cá... những thứ có thể gây mất an toàn cho Kiến.
Kiến rất thích "tổ" của mình, tha từ ghế lười bằng xốp đến đồ chơi lên giường, chạy tung tăng khắp các phòng, ngâm mình trong bồn tắm, diện váy mới đứng trước gương điệu đà ngắm nghía... Chị hai lại thay mẹ, chăm tôi vàꦉ Kiến như con mình. Ba đứa con chị ngoài giờ học là lên chơi với em vì sợ em buồn.
Dù ở chung cư min♊i"mua chung hay chuyển sang chung cư rộng rãi, thứ tôi luôn có là sự bao bọc, yêu thương vô hạn của các anh chị. Với tôi chính là ngôi nhà mơ ước. Bởi nhà chẳng phải nơi ta an toàn, ấm áp bên những người thân sao?