Em trai tôi được vợ bảo lãnh sang Mỹ và giúp em học thành bác sĩ, hai vợ chồng đã ly hôn vì em tôi có con riêng. Các bạn có thể tham khảo lại bài viết về gia đình em tôi ở đây: "Vợ chủ quan khiến chồng rơi vào tay người khác". Nhà tôi đông anh em nhưng rất gắn bó và em là em út nên được yêu thương nhất, cũng là đứa chu đáo, bản lĩnh và giỏi nhất nhà. Từ lúc hai cháu ra đời, hè này là lần đầu tiên em tôi đưa con về thăm nội. Ông bà nội đã khóc khi lần đầu được gặp hai cháu dù chúng tôi có nhiều cháu. Cháu lớn có gương mặt đẹp như tranh vẽ, đặc biệt cặp mắt cháu rất lạ, to tròn màu hạt dẻ. Cháu nhỏ tuy không đẹp bằng chị nhưng cũng xinh và cực lém với nụ cười rất đáng yêu.
Trái với nỗi lo của chúng tôi, chỉ sau 15 phút bỡ ngỡ, hai cháu trở nên hồn nhiên, thân thiện, chỉ tội ăn uống rất kén giống mẹ. Em tôi và vợ từng có một chuyện tình đẹp hiếm hoi, ai biết đến đều cho đó là duyên tiền định, mà hôm nay lại có kết cục như thế này. Tôi không chê em dâu cũ, em đẹp nhẹ nhàng và có trí tuệ, nhưng sống khép kín, ngược lại bồ của em trai tôi tên Tâm lanh lợi, xinh đẹp và năng tới lui chăm sóc. Tôi thương Tâm vì khi yêu ai chẳng mưu mô, dù tôi cũng thấy tiếc cho em dâu cũ. Hiếm có người phụ nữ nào chịu đứng sau hỗ trợ chồng như em dâu cũ của tôi, em lo cho chồng từng chút một, đừng nói là 10 năm (dù chỉ vài tháng thôi cũng rất khó).
Tôi áy náy thời gian qua là vì gia đình chúng tôi cũng có một phần lỗi trong sự đổ vỡ của hai em. Chúng tôi tuy biết nhưng lại bồi đắp cho mối quan hệ ngoài luồng của em mình vì bồ của em rất hay đến thăm ba má và gia đình chúng tôi. Phải nói thêm là Tâm tự tới chứ em tôi không hề đưa về. Lúc đó chúng tôi đã sai khi làm một sự so sánh để rồi thiên vị Tâm hơn. Một bên là cô con dâu chính thức nhưng chẳng thấy đâu, một bên thì ngày nào cũng gọi. Đã vậy Tâm rất khéo và sắc sảo. Khi ba má tôi bệnh thì Tâm là người ra vào chăm sóc, còn em dâu tôi thì chỉ biꦐết gởi tiền. Nói đúng ra thì nhiều năm nay em dâu tôi vẫn gởi tiền xây lại nhà ở quê, tiền hàng tháng mướn người chăm sóc ba má tôi vì hai người đều đã lớn tuổi, nhưng người già mà, chỉ muốn được có người trò chuyện thăm viếng hơn là tiền bạc. Để rồi không biết tự bao giờ chúng tôi mặc nhiên coi Tâm là người thân trong nhà. Nếu như chúng tôi nhìn xa một chút, ngăn cản Tâm từ những ngày đầu thì chắc rằng họ sẽ chẳng đến nỗi có con riêng, để rồi em trai tôi không còn đường quay về với vợ. Giờ đây nhìn hai cháu mà tôi xót, vì được ở với ba thì không được ở với mẹ và ngược lại. Em trai tôi giờ sự nghiệp, tiền tài rực rỡ nhưng vật vờ như cái bóng. Em dằn vặt mình không làm tròn phận cha với con gái lẫn con rơi, phận đàn ông với cả hai người phụ nữ. Người em muốn sống chung thì không còn muốn liên quan đến em, người em muốn dứt thì lại không buông để mất cả tuổi xuân.
Sau cú sốc về việc chồng có con riêng, em dâu cũ tôi như người bệnh lâu năm, đối nghịch với cốt cách thường ngày, một tháng trời em chỉ nuốt được chất lỏng, lúc đó tôi đang ở Mỹ du lịch. Sau khi em bình phục thì nhà tôi cũng không còn ý nghĩa g👍ì với em, em rất phũ, chỉ chịu gặp tôi một lần, còn nói móc chồng là người bất trung, bất nghĩa, bất nhân nên không xứng đáng. Em bảo sẽ không hận vì từng có những năm tháng “yêu đến tận cùng”, nhưng không muốn gặp hay liên quan nữa, ít nhất cho tới lúc hai con lớn. Em hy vọng thời gian sẽ giúp cả hai có thể ngồi cùng bàn tiệc dự lễ tốt nghiệp hay ngày cưới của con, còn giờ chồng chỉ là cái gai trong mắt.
Vấn đề hiện tại là em tôi trợ cấp cho con nhiều mà được gặp mặt con quá ít. Em dâu cũ đưa hai con sang một nước châu Âu công tác trong hai năm, nói là cho con học một ngôn ngữ và văn hóa mới, chỉ có kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông mới cho về thăm ba nên gần nửa năm rồi em tôi mới được gặp lại con. Em tôi giờ có sự nghiệp nhưng lại không nhiều tiền như trước vì ở Mỹ lương càng nhiều trợ cấp cho con càng cao. Khi có lệnh của tòa, bên thi hành sẽ tự trừ lương và chuyển đến ngân hàng người mẹ. Vì cảm giác có lỗi, em tôi đồng ý mọi điều từ vợ cũ trong đó có chi phí đắt đỏ cho hai con học trường tư thục mà trước kia em dâu tự lo.
Em tôi vẫn bị ám ảnh mỗi khi thấy hình vợ cũ, do hai đứa vẫn còn nhiều bạn bè chung và họ hay đăng hình nhau những dịp gặp mặt. Em dâu cũ vẫn từ chối tiếp xúc với em tôi và nhà tôi dù bản thân không có quan hệ yêu đương gì khác, cũng không thể lấy chồng nữa vì em theo đạo Thiên Chúa. Hôm rồi tôi dò ý cháu lớn hỏi sau này ba có dì, con còn về thăm chúng tôi không? Cháu bảo: “Mẹ nói để nhà nội trong tim thôi”. Chúng tôi sợ sẽ không được gặp lại cháu, rồi từ từ sẽ mất gốc nhà nội. Gia đình khuyên em tôi không nên quá nhún nhường vợ cũ, cũng phải để dành tài chính phòng thân và cho vợ con sau này, ít nhất cũng nhận nuôi một đứa.
Em tôi cũng muốn vậy nhưng bị vợ cũ mắng là thiển cận, chỉ biết thỏa mãn cái tôi. Em dâu cũ bảo dù có phải đi ăn xin cũng để cho các con có chị có em, huống chi giờ em còn sống sờ sờ đây. Em dâu cũ có khả năng, lại am hiểu luật pháp, cũng không làm gì sai nên em tôi không đành tranh giành. Chúng tôi sợ con gái ảnh hưởng nhiều từ mẹ, một mai giống luôn tính ương bướng bất cần thì khổ. Tôi vẫn mong em nghĩ lại và bao dung hơn. Phụ nữ bản lĩnh không nằm ở tài sắc hay địa vị mà nằm ở đức hy sinh, nhẫn nhịn. Chắc em dâu cũ cũng hiểu, chẳng đàn ông nào có thể một mình mãi được huống chi em tôi còn phong độ. Em tôi lại đã có con với cô bồ bây giờ.
Ngày cưới của em trai tôi càng gần, 𝓡chúng tôi càng lo em dâu cũ sẽ chia cắt các con với nhà nội. Dù em trai trấn an chúng tôi rằng vợ cũ của em là người việc nào ra việc đó, yêu hận rõ ràng, nhưng gia đình nhất là ba má tôi rất sợ, ông bà giờ xem hai cháu như bảo bối. Chúng tôi nên làm gì để giữ được mối quan hệ gần gũi với em dâu cũ, để còn được gặp máu mủ của mình.
Xem thêm loạt bài về nhân vật trong bài:
-
Chị em đừng nghĩ 'Vợ có công chồng chẳng phụ'
Vợ chủ quan khiến chồng rơi vào tay cô khác
Tôi mất phương hướng vì tình cảm lạ với sếp nữ
Sếp nữ đã từ chối tình cảm và cho tôi nghỉ việc
Tô♐i là người thứ ba xen vào gia đình 'sếp nữ' thành đạt
Loan