Tôi tình cờ đặt chân đến xứ kim chi lần đầu tiên trong chuyến công tác đột xuấ🌃t ngắn ngày. Trên đường từ sân bay Incheon về trung tâm Seoul gần 50km, bất chợt thấy những hạt gì li ti như là hạt bụi bay ào trong gió, đập vào cửa kính ôtô. Những hạt bụi đó mỗi lúc một dày hơn. Gì thế nhỉ? Bác tài lái taxi chợt quay sang cười rạng rỡ và nói gì đó rất hồ hởi. Dù không biết tiếng Hàn, nhưng lập tức tôi nhận ra nguyên nhân của niềm phấnꦇ khích ấy.
Tuyết. Tuyết rơi! Những bông tuyết đầu mùa…
Về tới khách sạn cất hành lý, còn chẳng kịp thay quần áo, tôi và người bạn đồng nghiệp chạy ngay ra ngoài để tận hưởng những bông tuyết đầu tiên trong đời. Sinh ra và lớn lên ở đất nước nhiệt đới quê mình, thú thật đây là lần đầu tiên trong đời chúng tôi được tận mắt nhìn thấy những 🌠bông tuyết từ trên trời rơi xuống, chứ không phải tuyết trong tủ lạnh.
Tôi nhớ mùa đông năm trước có dịp đi Bắc Kinh, thời tiết lạnh giá có khi xuống tới -10 độ C, tôi đã rất mong chờ được thấy tuyết rơi. Nhưng trong suốt gần chục ngày ở đó, những gì tôi thấy chỉ là những đống tuyết được gom lại quanh các gốc cây, đã đóng thành băng và lẫn màu đen của đất và bụi. Vậy mà lần này ཧsang Hàn Quốc, không hề chờ đợi, tuyết đã rơi ngay ngày đầu tôi đặt chân đến nơi. Có lẽ tôi có duyên với mảnh đất này. Những niềm vui đến bất ngờ thường ngọt ngào hơn gấp bội…
Chúng tôi đi dọc khu Myeongdong, vừa đi vừa giơ tay ra hứng những bông tuyết rơi xuống, rồi quay sang nhìn nhau toét miệng cười. Được một lúc tôi bỏ mũ, tháo găng tay, để những bông tuyết trắng xóa đậu trên tóc, trên áo, rơi xuống bàn tay rồi đưa lên miệng… nếm thử. Tuyết có mùi vị của hạnh phúc. Tôi không biết các bạn thì sao chứ cảm giác đưa tay ra hứng những bông tuyết trăng trắng li ti ấy với tôi là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhấ🐽t trong đời. Một cái gì đó vô cùng ấm áp và thơ trẻ len lỏi trong tâm hồn.
Cầm cây khoai tây lốc xoáy, chúng tôi xuýt xoa vừa đi vừa ăn, hòa vào dòng người nhộn nhịp. Những em bé cứ chực trốn ra khỏi những chiếc ô của cha mẹ để nhảy ꦏlên bắt lấy tuyết. Những cặp đôi nép sát vào nhau. Cô gái e lệ khi bạn trai đưa tay nhẹ phủi những bông tuyết vương lên tóc. Có cụ già chống gậy bất giác ngẩng mặt lên nhìn trời và khẽ cười. Tuyết rơi dường như làm cho mọi người xích lại gầꦯn nhau hơn.
Đó là món quà sinh nhật☂ tuyệt vời nhất m♓à tôi từng được nhận!
Sáng hôm sau vừa tỉnh giấc, ăn vội vàng bữa sáng, tôi chạy ào ngay ra ngoài. Tuyết đã rơi rất dày suốt đêm qua. Tuyết phủ khắp các mái nhà, đóng một lớp dày trắng xóa trên nóc tòa City Hall giống như trong chuyện cổ tích. Quꦐanh đó người ta đã tạo ngay một sân trượt tuyết nho nhỏ.
Tôi đi dọc theo lối quảng trường Gwanghwamun, bước từng bước lún sâu trong tuyết. Tôi thích thú và vốc ღtừng nắm tuyết, tung lên. Thỉnh thoảng tôi lại tháo găng tay, chạm vào tuyết để biết ꦦrằng cảm giác đó là thật. Lạnh toát. Nhưng sung sướng.
Trong sân sau cung điện Gyeongbokung rộng lớn phủ đầy tuyết trắng. Nhiều em nhỏ chơi nặn người tuyết, lăn lộn ♔trên tuyết. Tôi cũng xông vào nặn lấy một chú. Bé bé thôi mà k🐟hó lắm nhé, rồi cũng chụp ảnh lại về nhà đem khoe lũ bạn. Thế mà chúng nó cười như rũ rượi trước thành quả của tôi.
Kết thúc đợt công tác, tôi rời Hàn Quốc tronꦚg lòng nhiều tiếc nuối vì không có thời gian dài hơn để đi thăm thú các nơi. Tôi hẹn sẽ trở lại Hàn Quốc để thực sự khám phá đất nước con người nơi đây.
Tôi trở lại Hàn Quốc sớm hơn dự tính, chỉ vài tháng sau chuyến đi đầu tiên. “Đi Hàn Quốc vào lúc này á? Có điên không?” (Lúc đó là vào tháng 4/2013, khi căng thẳng Bắc và Nam Hàn lên cao, Bắc Triều liên tục đe dọa phóng tên lửa vào Nam Triều). Bạn bè và đồng nghiệp ra sức khuyên ngăn. Nhưng vé đã mua rồi, lịch trình đã lên. Dù tôi sợ lắm nhưng vẫn “máu” đi. Vì một lời hứa với lòng mình… Thậm chí ra đến sân bay rồi vẫn nhìn nhau “Có đi không?” Ừ☂ thì đi! Hàn Quốc ơi ta đến đây! (và thực sự thì khi sang đến Hàn Quốc mới thấy đời sống sinh hoạt của người dân vẫn diễn ra vô cùng bình thường). “Chẳng sao hết. Chúng tớ quen rồi. Năm nào chả vậy. Không đánh nhau đâu mà lo”, cậu tiếp tân nhà trọ cười vô tư.
Tôi chọn thăm Hàn Quốc vào mùa xuân, một trong hai mùa đẹp nhất trong năm, vì tôi muốn tận hưởng thiên nhiên cây cối xanh tươi tràn nhựa sống. Và quả thật mùa xuân đã không làm chúng tôi thất v🐽ọng. Thậm chí trong mắt ba đứa bọn tôi, đất trời Hàn Quốc vào xuân hiện lên còn ℱđẹp hơn cả trên phim ấy chứ.
Đó là khi chúng tôi đắm chìm trong nghìn cây hoa anh đào ở Yeouido gần khu Nhà Quốc Hội. ♏Bạn đừng ꦯtưởng chỉ sang Nhật Bản mới ngắm được hoa anh đào nhé, Hàn Quốc cũng ngập tràn sắc anh đào khắp nơi, với những lễ hội hoa trải dài từ Nam lên Bắc, bắt đầu từ cuối tháng ba đến gần cuối tháng tư hàng năm. Chúng tôi đi giữa con đường hoa, náu mình vào trong màu trắng phớt hồng của hoa. Thi thoảng có cơn gió thổi qua làm tung những cánh hoa xuống vệ đường. Có phải tôi đang mơ? Có một nhóm chắc là học sinh trung học, cúi xuống nhặt những bông hoa nhỏ nhắn, tinh khôi nhẹ nhàng ép vào trong trang sách. Người đi thưởng hoa đông lắm, nhưng rất trật tự và tuyệt nhiên không ai bẻ cành ngắt hoa. Mùa xuân về dường như làm cho lòng người xốn xang.
Đó là khi chúng tôi leo lên núi Namsan, ngọn núi nổi tiếng nhất Seoul và là điểm nghỉ ngơi ưa thích của người dân thành phố. Đây là nơi có tháp Namsan nhìn được xuống toàn cảnh thành phố. Thực ra thì bạn chẳng cần bỏ 9.000 Won (gần 200.000 đồng) leo lên đỉnh tháp mà đứng ngay trê🐬n núi, dưới chân tháp, là bạn có thể phóng tầm mắt ra xa, thu vào toàn bộ quanh cảnh Seoul, thành phố được bao bọc giữa núi đồi. Đây cũng là nơi lưu dấu khóa tình yêu của bao đôi lứa. Nhưng điều tôi nhớ nhất về Namsan, hình ảnh luôn hiện ra mỗi khi tôi nhắm mắt lại, là con đường quanh co lên núi rợp bóng giữa hai hàng cây. Một bên là màu phớt hồng của hoa anh đào. Còn bên kia… là màu vàng rực rỡ c🌼ủa loài hoa mang cái tên dịu ngọt forsythia - hoa đầu xuân.
Màu hoa vàng đặc trưng cho mùa xuân ấy tôi đã nhìn thấy nhiều ở Seo꧒ul, cũng rất nhiều dọc bên đường ở cung điện Gyeongbokung đoạn dẫn vào bảo tàng dân tộc học. Nhưng chưa có ở đâu nó hiện ra dịu dàng và tươi sáng như ở đây trên dãy núi Namsan này. Thành thử đoạ𒐪n đường mà bình thường người dân chỉ leo mất 20 phút (hoặc đi cáp treo 5 phút) thì chúng tôi đã mất… 2 tiếng để lên đến đỉnh. Họ cứ đi một đoạn… lại dừng… ngắm nghía… bất giác cười với nhau… Thời gian như dừng lại. Du lịch quả thực là một cách hữu hiệu để xua tan đi những buồn phiền, mệt mỏi của cuộc sống thường ngày, không còn những lo âu, tính toán, mà chỉ còn bản thân ta và niềm hạnh phúc nguyên sơ.
Với sự phổ biến của các bộ phim Hàn Quốc trên truyền hình, phần lớn người dân Việt Nam quen thuộc với cái tên đảo Jeju. Đơn giản là bởi Jeju gần như đã trở thành thương hiệu của Hàn Quốc, như Paris của Pháp hay Hạ Long của Việt Nam. Jeju có gì mà ghê đến vậy? Tôi cũng hoài nghi trước khi đặt chân đến đây. Và Jeju đã đáp lại tôi nhiều hơn thế. Dường như hòn đảo nào cũng vậy, h😼ơi thở phóng khoáng từ biển khơi mang đến sự trong lành vàꦚ sảng khoái hơn hẳn trong đất liền. Nếu như ở Seoul thời tiết còn lạnh giá (có khi xuống đến 2 độ C), thì đến Jeju trời nắng ấm hơn rất nhiều. Nếu như ở Seoul, tôi toàn đi dưới lòng đất (tàu điện ngầm), thì về đây tôi rong ruổi trên các tuyến xe buýt dọc ngang khắp đảo, từ Bắc xuống Nam, từ Đông sang Tây.
Tôi lại được chạy dọc những con đường trồng hoa đào, đoạn đèo uốn lượn, cánh đồng hoa cải vàng rực, bãi chăn thả ngựa xanh mướt bạt ngàn. Nếu bạn hỏi phong cảnh Jeju gợi tôi nhớ tới điều gì nhất thì♌ xin thưa đó là… phim kiếm hiệp. Không hiểu sao tôi thấy nhiều chỗ ở Jeju rất thích hợp để quay phim cổ trang. Ví như con suối trên đường ra Yongduam Rock (Đỉnh đầu rồng) hay thác Cheonjiyeon. Nước một màu xanh ngắt. Cây cối xung quanh chuyển màu từ đỏ sang vàng rồi xanh (mùa thu chắc còn đẹp hơn nữa), cùng những rặng liễu... Mọi thứ thật là sơn thủy hữu tình, như một bức tranh thủy mặc vậy.
Nơi đây còn có cả con đường nhỏ uốn lượn dọc theo triền núi dẫn đến ngọn hải đăng trắng ở Seopjikoji - nơi quay bộ phim All in nổi tiế🌳ng. Giống như một bức tranh xếp hình.
Và còn nhiều, nhiều lắm những khung cảnh xinh đẹp in vàꦫo tâm trí tôi. Tôi nhớ buổi sáng lang thang ở khu nhà cổ Bukchon với những ngõ nhỏ bằng gạch, mái nhà và khung cửa bằng gỗ màu vàng mang hơi thở thời gian. Nhớ cả buổi chiều yên tĩnh trong quán nhỏ ở khu phố cà phê Samcheongdong.
Tôi nhớ nhất những khung cảnh tươi đẹp còn đứa bạn tôi thì bảo “Chưa có chuyến đi nào mà tao lại thấy đồ ăn ngon đến vậy”. Một đứa bị bệnh dạ dày và luôn là đứa khó ăn nhất trong chúng tôi mà phát biểu vậy là bạn biết rồi đấy. Vừa nói nó vừa nuốt nước miếng ực ực khiến tôi cũng chết thèm. Nào là kim chi này, thì thôi rồi, vào ngay cả những quán nhỏ bình dân thôi nhé, cũng la liệt bày ra 7-8 loại kim chi, nào là bánh gạo Tteokbokki cay xè vừa ăn xuýt xoa trong gió lạnh. Đấy là một trong rất nhiều món ăn chơi thôi nhé. Món chính thì có cơm trộn bibimpap này, mì lạnh (cho hẳn💛 cục đá vào luôn), rồi mì đen Jjaj🦩angmyeon (món này xuất xứ từ Trung Quốc nhưng sao phim Hàn nào cũng thấy ăn).
Đặc biệt, tôi kết nhất món thịt ba chỉ nướng, cuốn lá, cho một miếng vào mồm nhai nhồm nhoàm. Rồi canh gà tần sâm, cháo gà (món này ngon đến nỗi đứa bạn trên đây của tôi, dù đang khật khừ vì ốm cũng chén bay cái bát cháo mà tôi thề là to gần bằng cái chậu). Chỉ với 7.000-10.000 Won (khoảng 140.000 - 200.000 đồng) một người là bạn có thể có một bữa ăn ngon nghẻ ở một quán nhỏ xinh xắn sạch sẽ. Mà người Hàn Quốc thích uống rượu lắm, nên bạn đừng bỏ qua cơ hội nhâm nhi rượu Sochu 🎉hay rượu gạo bên đĩa bạch tuộc trong một quán lều bạt ven đường nhé. Bữa ăn nào cũng thấy ngon, thấy hài lòng, thấy… thèm. Phải chăng khi bạn vui vẻ, lại ở giữa một khung cảnh mùa xuân xinh đẹp, bên những người bạn chí cốt, thì đến mầm đá cũng ngon?
Tôi đã chơi gì ở Hàn Quốc nhỉ? Chuyện đi thăm thú các di tích lịch sử, khu vui chơi, hay shopping mệt nghỉ không biết chán khắp các khu Myeongdong, Dongdaemun, Insadong, Lotte, Hongik… thì chắc nhiều người nói rồi. À tôi nhớ rồi. Chuyện đi tắm hơi. Cái ý định này cũng bắt nguồn từ phim ảnh đây. Quả thực tắm hơi là một nét sinh hoạt văn hóa rất đặc trưng và phổ biến của người dân nơi đây. Phim nào cũng có cảnh trong nhà tắm hơi. Thế nên mới có chuyện 12 giờ đêm mà ba đứa lóc cóc đi tìm nhà tắm hơi ở gần nhà ga t❀rung tâm Seoul. Sau một hồi hỏi thăm chán chê từ cảnh sát đến nhân viên MacDonald, cuối cùng chúng tôi cũng thấy cái biển hiệu bếp lửa hồng trên nóc tòa nhà năm tầng. Cái nhà tắm hơi mà to thế đấy. Vào đến bên trong thì... sốc toàn tập. Sao trên phim nó không tả cảnh tắm tráng là phải… nude hả trời (tất 𓃲nhiên là nam nữ phân chia). Mất đến 20 phút mấy đứa đứng nhìn nhau cười sặc sụa, cuối cùng cũng thu hết can đảm để… hội nhập.
Một khi bạn đã phá bỏ được rào cản đó thì thấy nó bình thường… Ai chẳng giống ai. Sau khi tắm trắng xong, trong bộ đồng phục được phát, bọn tôi lon ton khám phá các tầng. Có các phòng xông hơi với đủ nhiệt độ -20 đến 60 độ C. Tôi 𒈔thích nhất nằm trong phòng oxy, chứ nóng hay lạnh quá đều không khoái. Ai thích thì chui vào các phòng xông hơi ngủ luôn. Hoặc ai thích yên tĩnh thì có phòng riêng với các giường tầng. Nhưng phần lớn mọi người ngủ luôn bên ngoài, kiểu như phòng sinh hoạt chung ấy. Vào đây mới thấy người Hàn Quốc đi tắm hơi không chỉ để tắm, mà gia đình, bạn bè, đồng nghiệp thỉnh thoảng bỏ nhà kéo nhau ra đây tụ tập, ăn uống, thư giãn và có cả karaoke, xem phim, massage… đủ cả.
Với 12.000 Won là bạn có thể ở đến tận hôm sau và tha hồ tắm táp, cũng như sử dụng hầu hết các dịch vụ cơ bản. Có bạn nào không muốn thuê nhà trọ thì ra nhà tắm hơi ở cũng được này. Thích nhất là nằm trong phòng sinh hoạt chung, tro💜ng cái nhiệt độ ấm áp dễ chịu, vừa ăn bim bim, ăn trứng luộc, vừa đọc truyện tranh, trong khi ngoài trời mưa phùn cắt da cắt thịt. Đời không còn gì sướng bằng.
Tôi rời Hàn Quốc mang theo những kỷ niệm ấm áp về con người nơi đây. Tôi rất ấn tượng cung cách làm việc chuyên nghiệp và thân thiện của các nhân viên văn phòng thông tin du lịch. Họ đã luôn chỉ dẫn cho chúng tôi về bản lịch trình thách đố của các tuyến xe buýt trên đảo Jeju. Tôi sẽ không quên những bạn trẻ dù bất đồng ngôn ngữ nhưng rất nhiệt tình xông xáo chỉ đường. Và bất ngờ đến cảm động khi một ajuma (bà cô) trong siêu thị khi ch💙úng tôi hỏi món đồ này có tốt không, ngay lập tức rút điện thoại ra yêu cầu “người thân trợ giúp”, rồi quay sang gật gù “Good” (Tốt). Ở đâu cũng có rất nhiều người tốt và thân thiện.
Chúng tôi đứng dưới cây anh đào ở Changdeokgung và tình cờ trò chuyện với một bác bảo vệ. Biết chúng tôi đến từ Việt Nam, bác rất mừng rỡ và kể rằng bác từng đến Sài Gòn du lịch và rất thích Việt Nam. Bác lập tức mở điện thoại bật 🤪bài hát của nhạc sỹ Y Vân và hát theo rất rành rọt “Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi…”, bất giác chúng tôi cũng hát cùng bác… Những con người xa lạ từ những đất nước xa xôi, hiểu nhau chỉ qua vài chữ tiếng Anh bập bẹ, bỗng cảm thấy như thật gần.
Sau mỗi một chuyến đi, điều quan trọng không phải là bạn đã đến được bao nhiêu nơi, chụ😼p bao nhiêu bức ảnh; cái còn đọng lại là cảm xúc về những giây phút ấy. Nó sẽ theo bạn đi suốt cả cuộc đời.
Cuộc thi 'Hàn Quốc hành trình kỷ niệm' do Báo điện tử VnExpress phối hợp với Tổng cục Du lịch Hàn Quốc tại Việt Nam tổ chức, bắt đầu từ ngày 1/7 đến 15/8. Độc giả gửi bài dự thi tại đây. |
Phong Anh